Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 172

Dung Vị hiểu, đến bây giờ Hồ Cửu còn muốn bảo vệ Dung gia không chỉ vì ân tình lúc xưa của hai người, mà còn là vì cha mẹ của anh ta.

“Tôi… xin lỗi cậu. Nhưng nếu đến một lúc nào đó, cậu đứng trên đỉnh cao danh vọng, tôi nghĩ cậu cũng sẽ làm như tôi.” Dung Vị thở dài nói.

“Tôi chắc chắn không phải là cậu, càng không làm như cậu.” Hồ Cửu khẳng định.

Ánh mắt xoáy sâu nhìn Dung Vị.

“Hữu Thủ… tên Đại Hải kia, để hắn nếm mùi vị bị người chà đạp, sau đó… dọn dẹp gọn gàng đi.” Hồ Cửu quay người đi.

Anh dừng lại, cũng không quay đầu lại, nhắm chặt mắt, trong lòng trống rỗng.

“Đó là vì cậu chưa bao giờ có quyền lực trong tay.” Dung Vị nói rồi nhìn bóng lưng Hồ Cửu.

Hồ Cửu im lặng không nói, giữa họ đã có một khoảng cách vô hình, ngoài đảm bảo an toàn cho Dung gia, có lẽ Hồ Cửu đã không còn muốn dây dưa gì với Dung Vị nữa.

Hữu Thủ bên cạnh làm động tác mời Dung Vị đi ra ngoài.

“Khử hết bọn họ đi, không quan tâm chuyện khác, dọn dẹp sạch sẽ.” Hồ Cửu ra lệnh.

Một lời nói của anh đã ấn định số phận của Tiểu Long, Tiểu Vũ cùng Đại Hải.

Dung Vị dù đã đi xa vẫn còn rùng mình, nghe rõ mệnh lệnh kia của Hồ Cửu, anh ta cảm giác được bản thân đã bỏ lỡ gì đó quan trọng.

Nhưng tới bây giờ, Dung Vị vẫn cảm thấy Hồ Cửu mãi mãi không bằng mình.

Dung Vị đi khỏi căn cứ này, Hồ Cử vẫn đứng trầm ngâm.

Bỗng điện thoại reo lên.

“Cậu Hồ Cửu, Ngài Hồ Lâm muốn gặp cậu.” Trợ lý Bác đến cả điện thoại của Hồ Cửu cũng có thể moi ra.

“Xem ra các người làm phiền tôi quá rồi. Thay vì làm phiền tôi, nên xem xem đám người mà Hồ gia cùng các đại gia tộc cử đi đã bị gì rồi? Thuộc hạ phơi xác hơn một ngày vẫn chưa được thu gom. Năng lực kém như vậy mà muốn mời tôi về?” Hồ Cửu mỉa mai.

Vì lòng anh tích tụ khó chịu, trợ lý Bác gọi đến như lửa châm ngòi nổ.

Có lẽ Hồ gia là nơi đầu tiên anh cần xử lý rồi, họ quá phiền phức.

Trợ lý Bác bên này cũng không khó chịu, vẫn giữ thái độ khách khí.

“Cậu Hồ Cửu, Hồ gia nhân lực không thiếu, bớt hay hơn một người cũng không thành vấn đề gì cả. Chỉ là… bỏ lỡ cơ hội quay về Hồ gia thì xem như cậu tự đánh mất tương lai của bản thân rồi”

Trong mắt trợ lý Bác, tuy Hồ gia không phải là đại gia tộc duy nhất, nhưng ít nhất đó cũng là một đại gia tộc.

Lời mời đưa ra, dù là những kẻ có quyền lực cũng xao động không ít, Hồ Cửu cũng chỉ là nhất thời sĩ diện mà thôi.

“Làm người Hồ gia, mà Hồ gia lại có thể nói bớt hay thêm đều như nhau? Tôi không hiểu đám ngu ngốc đó sao lại có thể trung tâm với các người.”

“Tôi cảnh cáo các người đừng làm phiền tôi cùng gia đình tôi. Nếu không… hậu quả thế nào Hồ gia các người không gánh vác nổi.”

Nói xong Hồ Cửu cúp máy, cũng không muốn để trợ lý Bác nói thêm lời nào.

Đầu dây bên này, trợ lý Bác có chút bất ngờ, Hồ Cửu cúng đầu hơn mức hắn ta nghĩ.

Chưa kể, chuyện người của bọn họ truy đuổi Dung Vị bị xử lý tàn bạo, không chỉ vậy, bọn người các đại gia tộc khác cử đi cũng không hề có chút tin tức nào.

Phải biết rằng đám người kia dù là ai cũng là cao thủ hoặc sát thủ có tiếng tăm, không phải ai cũng có thể xử lý êm đẹp không chút tiếng gió như thế được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK