Chương 20
Trong lòng cô nghĩ đến một chuyện, chính là có người phụ nữ nào đó đã ở cạnh anh trong thời gian qua, nghĩ tới bỗng nhiên cô lại khó chịu.
“Em đừng như vậy. Anh thật sự chỉ muốn trả ơn.”
Hồ Cửu không giỏi giải thích, mà chuyện thì quá dài. Anh không thể một lần nói ra tất cả, huống hồ anh còn chưa đến đón cha mẹ Dung Vị.
“Anh đang cảm ơn bằng cả một căn biệt thự?”
Lục Thạc nhất quyết không tin.
“Có những chuyện không thể giải thích, tin anh được không? Khi họ vào đó ở em cũng sẽ hiểu.”
Trong lòng Lục Thạc vẫn vô cùng khó chịu. Kỳ thực lúc đó cô không thể giúp gì cho anh, nhưng không phải lỗi của cô, hiện tại anh lại nói đền ơn, trong lòng cô đa phần thấy bản thân vô dụng là nhiều, nên sự khó chịu này không thể nói ra.
“Tùy anh, tiền của anh, tôi quản không nổi.”
Nói rồi Lục Thạc qua một góc gọi cho cha mình.
Hồ Cửu nhìn vậy thì thở dài, ra hiệu cho người bên ngoài vào.
“Thanh toán đi, người đứng tên…Dung Vị.”
Lòng Thiên cùng Thạch Nguyệt định ra ngoài thì Hồ Cửu lại gọi ngược.
“Vẫn tính doanh số cho cô ấy. Còn Voucher 20% kia vẫn là thôi đi, anh cũng nhiệt tình, cứ để cho anh.”
Dù trên người Hồ Cửu mang đậm sự từng trải, sa trường là nơi anh sống. Nhưng trước đó anh cũng là một doanh nhân, chuyện cần làm cần thưởng cho người, anh đều rõ nhất.
Long Thiên điên cuồng tính nhẩm 20% đủ cho hắn ta vui vẻ cả năm mất, cũng không thèm quan tâm tới khoản hoa hồng của Thạch Nguyệt.
Hắn nhìn Thạch Nguyệt thuận mắt hơn nhiều, vui vẻ đi chuẩn bị thủ tục, hôm nay xem như hắn may mắn nha.
“Cha à, tình hình bên cha thế nào rồi?”
“Được, con chờ.”
Nói xong thì cúp máy, Lục Thạc thở dài, tự nhủ bản thân dù sao cô cùng nhờ anh mà thoát được một kiếp. Cũng không thể nào trách móc anh được.
“Hữu Thủ báo anh đã xong, Hữu Thủ sẽ tới đưa một nhà chúng ta về nhà mới.”
Nghe Hồ Cửu nói xong, Lục Thạc trong lòng gợi lên chút hy vọng.
Sau khi xong mọi thủ tục, Long Thiên tiễn Hồ Cửu cùng Lục Thạc ra tận cửa, vui vẻ khách khí có thừa.
“Hai vị, nội thật đều là độ có giá trị, nếu như có gì không hài lòng cứ liên hệ tôi. Tôi cảm đoan xử lý ngay ạ.”
“Được.”
Hồ Cửu chỉ đơn giản đáp lời.
Lên xe mà Hữu Thủ đã chờ sẵn, anh nhận thấy vẻ mặt Hữu Thủ hơi căng thẳng. Lục Chỉ thì không biểu hiện gì.
“Đi thôi. Khu biệt thự Long Thăng.”
Hữu Thủ gật đầu rồi bắt đầu lái xe.
“Cha, kiểm tra sức khỏe thế nào?”
Lục Thạc quan tâm vẫn là sức khỏe của Lục Chỉ.
“Cũng chỉ vậy thôi, bệnh của cha thì cha rõ nhất mà.”