Chương 30
Chỉ còn lại Mã Hỏa nằm trên mặt đất vô cùng đau đớn, hắn đau tới mức choáng váng, nhưng ánh mắt nhìn Hữu Thủ cùng Hồ Cửu vô cùng hung ác.
“Chúng mày…đừng…hòng…A…á…”
Mã Hỏa nói được một nữa, Hữu Thủ dùng chân đạp mạnh vào con dao trên hông hắn.
“Không phải con dao này nhuốm máu nhiều người sao? Mày cũng nên hưởng thụ một chút.”
Hữu Thủ lạnh nhạt nói.
“Lão Đại không…tha …cho chúng mày. Tao có chết…cũng…không sợ.”
Hắn dùng chút sức lực muốn cảnh cáo những người này, hắn chưa từng thấy ai nghe danh lão đại mà không sợ hãi.
“Còn phải xem Lão Đại kia qua được ngày mai không nữa nha.’
Hồ Cửu mỉa mai nói.
“Mày…mày…”
Những Mã Hỏa chưa kịp nói xong, Hữu Thủ đã một cước đá vào chỗ hiểm, cắm sâu con dao vào trong, thiếu chút xuyên qua lưng.
Mã Hỏa hộc máu, trợn trừng mắt, không nói được lời nào.
“Trừ gian diệt ác, mà mày chính là loại đó.”
Hữu Thủ nói xong thì dứt khoát đá tiếp một phát vào điểm hiểm, Mã Hỏa chết vô cùng đau đớn, máu đầm đìa.
Một bãi đất trống lại có hai cái xác chết của Đại ca băng nhóm, nhìn vô cùng ghê rợn.
“Đi thôi”
Hữu Thủ nghe Hồ Cửu nói thì quay người đi theo Hồ Cửu.
Hồ Cửu cùng Hữu Thủ vừa vào lại con hẻm cũ, về lại nhà vợ chồng Dung Thất. Vừa vào tới đầu hẻm đã thấy hai vợ chồng già ra sân đứng chờ, hai bên vai áo còn dính sương lạnh.
Vẻ mặt họ lo lắng, nhưng khi thấy Hồ Cửu thì lại sáng ngợi, nếp nhăn khắc khổ như giãn ra một chút.
“Con…có sao không?”
Tuyết Ngụy run rẩy cầm tay Hồ Cửu xem xét.
“Về là tốt rồi…là tốt rồi.”
Dung Thất nghẹn ngào, ông thực tâm không muốn Hồ Cửu có chuyện.
Nhìn thấy hai người vì mình mà lo lắng, lòng Hồ Cửu như ấm lại, một chút dịu dàng có lẽ chỉ dành cho vợ anh cùng hai người già này. Tình thân chân chính là vậy.
“Cha mẹ đi cùng con được không? Sau này để con bảo vệ hai người.”
Hồ Cửu lên tiếng, muốn để hai người đến căn biệt thự Bạch Nguyệt mà Hồ Cửu đã chuẩn bị.
“Nhưng…ở đây cũng không sao…hơn nữa chuyện của Dung Vị cũng sẽ…cần tốn kém…”
Tuy bản thân Dung Thất muốn đi khỏi đây hơn ai hết, vợ ông cùng ông không thể chịu đựng không khí ẩm thấp thế này được. Nhưng vì Dung Vị, ông cũng không còn cách nào.
“Hai người yên tâm, con về đã có chuẩn bị. Nếu để hai người ở đây, Dung Vị ra ngoài sẽ trách con mất.”
Hồ Cửu trấn an hai người, trong lòng anh hiểu rõ hai vợ chồng già là đang lo lắng cho anh cùng Dung Vị.
Trong lòng anh vô cùng chua xót, là mấy năm trước anh quá ngây thơ, tin người, háo thắng. Nếu lúc đó anh chậm lại có lẽ…không làm khổ họ.
“Tin con, đi cùng con có được không?”
Hồ Cửu lần nữa khẳng định.