Chương 90
“Phó Chủ tịch Dương, tôi về rồi đây, còn có…Dung Vị cũng sắp ra khỏi tù.” hồ Cửu nhìn thấy Dương Minh Thành thì nhếch miệng ẩn ý nói.
Đừng nghĩ anh không biết năm đó hãm hại anh cùng Dung Vị còn có sự nhúng tay của Dương Minh Thành này.
Bạn bè?
Nực cười cho hai từ này.
“Dung Vị ra từ? Sao có thể?” Dương Minh Thành vừa hỏi xong lại biết mình lỡ lời.
À không, nếu vậy thì tốt quá rồi. Tôi còn có việc, khi khác sẽ hẹn cậu.” Dương Minh Thành tìm cớ thoái thác rời đi.
Thật ra cũng xui xẻo cho hắn ta, tối hôm trước hắn vì đang bận công vụ ngoại tỉnh không thể đi cùng bọn người kia tới gặp Chiến thần.
Cũng xem như giúp cho Hồ Cửu nhìn rõ hơn bộ mặt của đám gọi là bạn bè.
“Cậu ta thật tốt, nghe nói tiền đồ vô lượng.” Lục Chỉ nhìn theo cảm thấy tiếc cho con rể của mình.
“Cha, chỗ kia có chỗ ngồi, chúng ta qua đó đi.” Hồ Cửu chỉ cười rồi tìm chỗ ngồi cho cha vợ
mình.
“Không hiểu sao lại thay Chủ tịch thành phố. Chủ tịch Lý làm cũng rất tốt nha.”
“Vị Chủ tịch này có vẻ cương nghị, biết đâu…”
“Nghe tin gì chưa, tối qua nghe nói các hang ổ tệ nạn bị dẹp sạch, sáng nay lại có Chủ tịch mới. Mọi người nói xem, có phải vị Chủ tịch kia không”
Xung quanh là tiếng bàn tán của những người dân tò mò đến xem, Hồ Cửu mỉm cười hài lòng.
Anh muốn thành phố này chính là nơi an toàn nhất, dù là ai cũng đừng mơ tưởng ô uế nó.
“Lúc nãy cậu nói Dung Vị sắp ra tù?” Lục Chỉ chợt hỏi.
“Vâng” Hồ Cửu gật đầu đáp, tỏ vẻ không có gì.
“Ây da, đáng tiếc cho cậu ta.” Lục Chỉ thở dài.
Phía bên này Dương Minh Thành nhìn thấy Hồ Cửu lại có cảm giác bị áp chế, vô cùng khó chịu.
Nhiều năm trước, trong nhóm bạn bè với nhau, HỒ Cửu cùng Dung Vị luôn được đánh giá rất cao, dù thành tích của họ không bằng Dương Minh Thành nhưng chỉ cần những thứ họ làm đều thành công.
Ban đầu là bạn cùng nhau chia sẻ, dần dần Dương Minh Thành cảm thấy không công bằng, sinh ra lòng ganh ghét. Nhất là khi bọn họ đạt được thành tựu, còn hẳn, vẫn chỉ là một nhân viên công chức bình thường, quả thật không cam lòng.
Chuyện năm đó hắn có nhúng tay, chỉ là…
“Thư ký Liêm, điều tra Hồ Cửu đi, tôi muốn biết tường tận những năm qua của cậu ta. Còn có Dung Vị, xem xem có thật cậu ta chuẩn bị được ra tù?” Dương Minh Thành phần phó.
“Vâng Thư ký Liêm nhanh chóng đi làm việc.
“Hừ, tốt nhất các cậu cứ yên phận, nể tình bạn bè tôi sẽ không làm khó, nếu không…” Hắn ta tự nói rồi nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Phó Chủ tịch Dương, giờ này sao lại còn ngồi đây chứ?” Giọng nói một người đàn ông vang lên.
“Anh đừng nói nữa, không rõ là chuyện gì sao lại thay Chủ tịch thành phố. Trong khi tôi là Phó chủ tịch còn không biết. Đừng nói là anh chơi tối” Dương Minh Thành gằn giọng nói.
Người đàn ông kia nhếch môi cười, tùy tiện ngồi đối diện hắn ta. Sau đó, người đàn ông này rút ra một điếu thuốc, định bật lửa.
“Ở đây cấm hút thuốc.” Dương Minh Thành nhắc nhở.
Người kia lại cười rồi bỏ thuốc xuống.