Chương 168
Hữu Thủ ở bên ngoài sắp xếp xong việc cũng bố trí người bảo vệ ở đây, anh ta cảm thán không thôi.
Chiến thần quả là Chiến thần, nơi này nếu không phải có bố trí trước cõ lẽ mọi thứ đều bị thiêu rụi.
Mà bên trong nhà, Hoàng Đàn còn đang ngồi uống nước, hắn quá khát rồi, vừa rồi là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dung Vị lại cứ ngớ người ra.
Đây là chọc hắn tức chết mà!
“Này, này… anh xem đi. Lúc ngàn cân treo sợi tóc anh làm gì vậy hả.”
Hoàng Đàn tức giận như muốn tính sổ với Dung Vị.
“Được rồi, anh ra ngoài đi. Hôm nay làm rất tốt.” Hồ Cửu vẫn lãnh đạm nói.
“Vâng.” Hoàng Đàn đi vẫn không quên quăng lại cái liếc mắt cho Dung Vị.
Dung Vị biết bản thân vô dụng liên lụy mọi người.
“Bọn họ… không tha cho Dung Vị…” Tuyết Ngụy run run nói.
Vì Hoàng Đàn cùng Hồ Cử đã lập ra trận pháp, nên Tuyết Ngụy cùng Dung Thất ở trong nhà hầu như không rõ tình huống, chỉ là tiếng động quá lớn, vẫn là để hai người nghe được.
“Cha mẹ nuôi, một chút rắc rối mà thôi. Con đã bố trí rồi, lát nữa sẽ có người đưa cả hai đi đến nơi khác. Sau đó sẽ không còn ai tới làm phiền mọi người nữa.” Hồ Cửu trong lòng đã có quyết định.
Trước mắt Dung Thất cùng Tuyết Ngụy dù sao cũng là cha mẹ nuôi của anh, bảo vệ họ là điều cần làm.
“Cha mẹ chuẩn bị đồ một chút, lát nữa con sẽ đón mọi người đi. Dung Vị cùng con ra ngoài mua chút đồ rồi về. Hiện tại đều ổn rồi, đừng lo lắng.” Hồ Cửu trấn an hai người già.
“Thật sự ổn sao… bọn họ…” Dung Thất lo lắng nhìn con trai cùng Hồ Cửu.
“Sẽ ổn. Dù sao cũng đã giải quyết ổn thỏa, cha mẹ không tin con cũng tin Dung Vị chứ.” Hồ Cửu vừa nói vừa cười như không có gì nhìn Dung Vị.
“Đúng! Đúng vậy, cha mẹ đừng lo lắng.” Dung Vị đành theo ý của Hồ Cửu.
“Được, đi sớm về sớm là được.” Tuyết Ngụy cũng chỉ có thể nghe theo.
Dù sao họ biết Hồ Cửu làm gì đều muốn tốt cho họ, bọn họ luôn tin tưởng Hồ Cửu.
“Hoàng Đàn, anh giúp cha mẹ tôi một tay.” Hồ Cửu vừa lôi Dung Vị đi vừa nói.
Dung Vị cũng biết có những chuyện cần nói rõ ràng với Hồ Cửu, ít nhất cũng có thể giữ lại một chút gì đó.
Trên xe, Hồ Cửu vẫn im lặng, chỉ nổ máy đi, không nói câu gì, Dung Vị ở bên cạnh hơi thở dài một chút.
“Cậu… không muốn hỏi gì sao?” Dung Vị mở lời trước.
Hồ Cửu vẫn không biểu cảm gì nhiều hơn, anh vẫn im lặng. Nhưng lòng anh vô cùng khó chịu, dù sao kia cũng là anh em chí cốt bao năm, vậy mà lại có những thứ anh không rõ.
Chính vì anh tin tưởng người anh em này mà anh không hề điều tra tới cùng, anh vẫn mong muốn chờ Dung Vị ra tù, cả hai có thể gầy dựng đế chế của cả hai.
Sẽ không một ai có thể làm tổn thương hay hãm hại cả hai được nữa.
Vậy mà…
Hồ Cửu đột nhiên thắng gấp, Dung Vị mất thăng bằng nhào về trước, đầu đập vào tầm chắn, có vẻ đau.
“Cậu…”
“Dung Vị à, tôi đã từng nghĩ dù là ai có làm gì, có ra sao, tôi cũng tin rằng người anh em của tôi không bao giờ giấu tôi chuyện gì.”
“Dù cả thế giới quay lưng với tôi, vẫn còn cậu.”