Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 182

Vì ông ta nhìn ra, chỉ cần hai người lớn này xiêu lòng, thì chắc chắn Dung Vị sẽ theo Hồ gia mà thôi.

Còn về Hồ Cửu, cái gì mà con nuôi? Cái gì mà bạn thân? Mọi thứ đều đứng sau lợi ích cả.

Chỉ là ông ta không rõ một chuyện, tại sao Hồ Cửu lại có nhiều tiền đến mức có thể mua được hai căn biệt thự lớn ở đây.

Với số tiền đó so với Hồ gia không là gì, nhưng với Hồ Cửu kẻ không có tiền thì đó là cả gia tài.

“Ông Hồ, tôi…”

“Cậu suy nghĩ cho kỹ. Nếu cậu theo Hồ gia, chúng ta mãi mãi đứng ở vị trí đối lập nhau.”

Hồ Cửu cắt ngang lời nói của Dung Vị.

Cả vợ chồng Dung Thất tuy mơ hồ chưa rõ nhưng cũng cảm nhận được quan hệ thân thiết giữa Dung Vị cùng Hồ Cửu phát sinh gì đó.

“Đã có chuyện gì? Là chuyện gì mà hai đứa giấu chúng ta?” Dung Thất lo lắng nghiêm giọng hỏi.

Dung Thất mang theo vẻ mặt đau thương, thật tâm lo lắng, ông ở cương vị người cha mà lo lắng cho hai đứa con trai.

 

“Cha nuôi…”

“Cậu im đi. Cậu biết gì chứ? Dù sao đó cũng là cha mẹ của tôi! Là của tôi!”

Dung Vị sợ Hồ Cửu sẽ nói ra những chuyện kia, anh ta không muốn cha mẹ mình biết sự thật.

“Cha mẹ, tin con có được không?” Dung Vị quay sang nhìn cha mẹ mình, ánh mắt như van nài.

Quả thực anh ta mong cha mẹ đứng về phía anh ta, hiện tại làm lại chỉ có thể dựa vào Hồ gia mới có thể lấy được vinh quang ngày đó.

Anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhẫn nhịn thì sao? Chịu nhục thì sao chứ? Làm gì có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn, lợi ích mới là thứ trọng yếu nhất.

“Dung Vị…”

Tuyết Ngụy lo sợ nhìn Dung Vị, rồi lại nhìn Hồ Cửu, bà thực sự không biết phải làm sao.

“Ông bà Dung, cậu Dung, đề nghị tôi vẫn để đây. Chúng tôi thực sự không có nhiều thời gian. Chỉ có thể lưu lại đây hai ngày, nếu qua hai ngày không có hồi âm, chúng tôi xem như cac người từ chối.” Trợ lý Bác nói xong nhìn Hồ Lâm.

Cả hai như hiểu ý nhau, để lại danh thiếp rồi chuẩn bị rời đi.

“Hồ Tiêu nhà các người hình như gây chuyện thì phải.” Hồ Cửu đột nhiên lên tiếng.

Hồ Lâm nghe anh nhắc tên Hồ Tiêu thì dừng lại.

“Có lẽ… các người chỉ ở đây một ngày nữa thôi. Tôi e không tới hai ngày đâu…” Hồ Cửu từng bước đi lại gần Hồ Lâm.

Sau đó dừng lại ở khoảng cách khá gần, âm điệu của anh như nhỏ lại, đủ để anh cùng ông ta nghe thấy.

“Mà Hồ Bách Nhân kia, có lẽ cũng không chờ ông về kịp mà xử lý rồi.”

“Chậc… chậc… tiếc rằng ông vẫn ở đây tìm cách chèo kéo người cho Hồ gia.”

Hồ Cửu ánh mắt lóe sáng, lắc lắc đầu nói, giọng điệu mỉa mai châm chọc, có chút tiếc nuối.

Hồ Lâm lạnh người, tuy ông ta không tin lời Hồ Cửu nói nhưng lòng ông ta vẫn nôn nao.

Làm sao Hồ Cửu có thể biết tên mọi người Hồ gia, tuy lòng lo lắng nhưng vẫn hùng hổ bước đi.

“Hồ Cửu, cậu đừng bao đồng nữa có được không? Hay cậu không muốn tôi hơn cậu?” Dung Vị lớn giọng nói.

“Cậu điên rồi!” Hồ Cửu cũng không giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK