Chương 69
“Bạch Cư tôi cùng Bạch gia xin mang ơn cậu suốt đời, nguyện hỗ trợ cậu hết sức.” Bạch Cư đứng lên vừa nói vừa cúi đầu hướng về phía Hồ Cửu.
Động tác của Bạch Cư làm cho Bạch Thố giật mình.
Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, Bạch Thố cảm giác có chút gần gũi. Nếu là với Hoàng Đàn, cô thấy chán ghét, thì với Hồ Cửu cô lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Chợt thấy suy nghĩ của mình quá bạo dạn, Bạch Thố cúi mặt, mang tai đỏ lên.
Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Cư cúi đầu thì nhìn Hắc Cảnh, nhíu mày lại.
Chợt thấy suy nghĩ của mình quá bạo dạn, Bạch Thố cúi mặt, mang tai đỏ lên.
Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Cư cúi đầu thì nhìn Hắc Cảnh, nhíu mày lại.
Này chẳng khác nào đặt anh vào thế đã rồi.
Lão Hắc nhìn một màn này cũng xem như khó xử, gật đầu muốn Hồ Cửu nhận lời.
“Được, tôi chỉ là tiện tay. Về sau lấy đồ về được rồi thì Bạch gia cứ đi đường Bạch gia mà thôi.” Hồ Cửu cũng không có ý định dính líu quá nhiều tới các gia tộc lớn.
Bản thân anh muốn có sẽ tự thân vận động, trước giờ cũng là như thế. Dù nói Hắc Cảnh là thầy, nhưng nếu anh không cố gắng thì mọi thứ đều là con số không.
“Anh…” Bạch Thố hơi nôn nóng.
“Chỉ cần Trấn Hồn Tụ về lại tay Bạch gia, tôi xin hai tay tặng cậu tất cả bí thuật của Bạch gia.” Bạch Cư cắt lời Bạch Thố.
Ông nhìn cháu gái của mình, còn không rõ tâm ý của nó sao? Nhưng lúc nãy chưa kịp mở lời, Hồ Cửu đã mở lời nói đã có vợ, còn gì có thể nói sao?
Ánh mắt Hồ Cửu nhìn Bạch Thố cũng không phải là một người nam với một người nữ, chỉ đơn thuần như anh nói là tiện tay.
Ánh mắt Hồ Cửu nhìn Bạch Thố cũng không phải là một người nam với một người nữ, chỉ đơn thuần như anh nói là tiện tay.
Bạch Cư cũng không muốn cháu gái si tâm vì một người, sẽ lại đau khổ.
“Được.” Hồ Cửu gật đầu.
Lão Hắc cũng đỡ Lão Bạch, không để ông phải cúi đầu như thế quá lâu.
“Tạm thời mọi người cứ ở đây.” Hồ Cửu nói xong thì liền đi.
Bạch Thố mắt thấy anh rời đi thì vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi bóng lưng kia mất dạng.
Nhìn ánh mắt của Bạch Thố, cả Bạch Cư cùng Mỹ Họa đều nhìn ra tâm tư của cô gái mới lớn. Dù sao ngoài Hoàng Đàn, Bạch Thố cũng chỉ gặp qua Hồ Cửu là người đàn ông thật thụ.
“Anh ấy thật ngầu.” Bạch Thương chợt thốt lên.
Cậu bé chỉ mới mười lăm tuổi, nhiều năm bị giam hãm trong căn biệt thự kia, mọi thứ chỉ có thể nhìn được thấy được chỉ là chiếc tivi.
Lần đầu tiên cậu bé thấy một người đàn ông ngầu như thế, cậu lại xem đó là idol. Cũng vì vậy về sau cuộc đời cậu sang một trang mới.
Bạch Thố cũng giật mình khi nghe em trai nói vậy, quả thực từ ‘ngầu” thật hợp với anh ấy.
Hồ Cửu ra khỏi khu vực núi Hàng thì hơi có chút suy nghĩ, quả thực thân phận Chiến thần có thể xông pha, có thể đè bẹp mọi người, nhưng có vẻ hơi phiền toái.