Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26

Bên này Mao Đầu bị đá một cái nhưng lại bật xa, hắn vô cùng sợ hãi. Người kia không dễ chọc, nhưng nhìn đàn em đông đúc, lại ôm cục tức kia. Mao Đâu lớn tiếng quát to.

“Chúng mày chết hết rồi à, nhào lên đánh thằng chó chết kia cho tao. Đánh chết hắn mới thôi.”

Cả đám đàn em nghe Mao Đầu gào lên thì sợ hãi, không phải họ không muốn nhưng nhìn thân thủ người kia, không phải dễ đối phó. Huống hồ ai xui xẻo nhảy vào bị người kia đánh trúng có phải là…đi chầu Diêm Vương không.

Mao Đầu thấy đám đàn em còn chần chừ thì lại càng gấp gáp hơn.

“Bọn mày đánh nó, nó chỉ có hai người chúng ta hơn hai mươi người, sợ gì chứ. Chúng ta còn có lão đại chống lưng, nhào lên cho tao.”

Nghe đến lão đại, đám đàn em dù muốn hay không muốn cũng phải tiến lên. Lão đại là một người cực kỳ tàn độc, chỉ cần biết đàn em không theo lệnh đại ca dẫn đầu thì rất thảm nha.

Cả đám đàn em kia lao về phía Hồ Cửu, tên cầm gậy, cầm côn, tên cầm mã tấu, kiếm…

Dung Thất thấy vậy nhào tới che chắn trước Hồ Cửu, nhưng Hữu Thủ nhanh hơn một bước chắn trước người Hồ Cửu. Từng quyền cước hạ đo ván những tên nhãi nhép này.

Hồ Cửu cảm động trong lòng trước hành động của vợ chồng Dung Thất, anh hạ quyết tâm đời này sẽ bảo hộ họ, không cho họ chịu tổn hại nào nữa.

“Chuyện…này…sao…có thể?”

Mao Đầu nhìn đám đàn em nằm la liệt trên đất kêu rên, ánh mắt sợ hãi nhìn Hữu Thủ.

“Đại…đại ca…xin…xin tha mạng.”

Hắn sợ hãi như muốn quỳ xuống cầu xin, ai mà biết hai tên này lợi hại như vậy chứ.

Trước mắt hắn muốn giữ mạng của mình, về nói với lão đại, không sợ không trị được hai tên trước mắt.

“Tha? Lúc nãy là mày nói muốn đánh què chân ai? Tao muốn nghe thêm lần nữa.”

Hồ Cửu bước từng bước lại gần, nở nụ cười hiểm ác khó thấy, sát khí quanh thân bỗng nhiên vây quanh, làm cho người xung quanh sợ hãi.

“Là tôi…hồ đồ…xin đại…ca… tha cho.”

Cảm nhận được sát khí trên người Hồ Cửu, Mao Đầu sợ hãi lùi về sau, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, không còn khí thế kiêu căng lúc đầu.

“Tao nhớ mày còn đòi hai mươi triệu thì phải? Mày nhớ tao nói gì không?”

Hồ Cửu hiếp mắt, anh đặt chân lên vai của Mao Đầu, khí thế vô cùng uy vũ. Chân anh hơi dùng sức, đầu vai của Mao Đầu lệch hẳn.

“Tôi không cần…không cần…tha cho tôi…xin anh…”

“Tao đã nói hai mươi triệu tao đưa. Nhưng là làm đám tang cho mày.”

Nói xong, Hồ Cửu quay lại nhìn vợ chồng Dung Thất, anh cũng không định làm cho họ sợ. Máu tanh cũng không phải là điều tốt.

Anh đưa mắt ra hiệu cho Hữu Thủ, ý nói thay anh xử lý. Hữu Thủ bên này hiểu ý, nhanh chóng lôi Mao Đầu ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm.

“Chết tiết, mấy tên khốn kia, chậm chạp thế không biết.”

Hồ Cửu đỡ vợ chồng Dung Vị vào trong nhà, hai người rơm rớm nước mắt. Nhìn Hồ Cửu một lượt, Tuyết Ngụy òa khóc, Dung Thất thì quay mặt đi, tuy không ai nói gì nhưng không gian đó tràn đầy đau thương đan xen vui mừng ngày gặp lại.

“Cháu mấy năm này…chắc chịu cực khổ rồi.”

Dung Thất nghẹn ngào, muốn hỏi thăm nhưng lại không biết hỏi từ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK