Chương 60
Nó tạo cho người khác cảm giác sợ hãi không dám tới gần, dây gai như muốn bảo vệ gì đó?
“Chẳng lẽ kim ốc tàng kiều?” Hồ Cửu tự lẩm bẩm.
Có gì đó thôi thúc anh lại gần căn biệt thự đó, càng lại gần, con đường xung quanh cùng cảnh vật như tối dần, bỗng nhiên bên tai có tiếng gào thét rùng rợn.
Bước chân Hồ Cửu thả chậm, làm một động tác như kết ấn, sau đó rút ra một cây bút màu đỏ như máu từ trong túi áo.
Tay Hồ Cửu vẽ lên một chữ vạn sau đó là các ấn chú khó hiểu, bỗng nhiên không gian xung quanh không còn cây gai, thay vào đó là những khóm hoa tươi mát, đẹp đến ngỡ ngàng.
Hồ Cửu nhíu mày: “Thuật ẩn.”
Anh nhếch mép cười, cảm thấy sau nhiều năm anh còn không biết nơi đây lại có cao nhân điểm ấn như vậy.
Phải biết những người có thể thi triển các cổ thuật như ẩn thuật này, hay giăng kết giới bảo vệ nếu không là người hành tẩu trên sa trường, thì cũng là những cao nhân ẩn dật.
Có thể dùng ẩn thuật để bảo vệ thứ mình thích, lại còn tận dụng vượng khí nơi khác để tăng trợ lực, quả là cao thủ trong cao thủ.
Có thể dùng ẩn thuật để bảo vệ thứ mình thích, lại còn tận dụng vượng khí nơi khác để tăng trợ lực, quả là cao thủ trong cao thủ.
Đáng tiếc người này gặp phải Thiết Soái.
Nghĩ rồi anh lại bước tiếp, bước chân lần này nhanh hơn, tiện tay anh vung bút lên, màu đỏ chói mắt như muốn xé toạc không gian kia, một loạt ấn chú kỳ là theo đường vẽ của bút mà bay vào nhà.
Bên trong nhà dường như phát ra âm thanh vô cùng yếu ớt.
“Cô…” Hồ Cửu bất ngờ thốt lên.
Đúng vậy, trước mặt anh là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nước da trắng nõn, thân hình cân đối, mái tóc màu ánh kim dài mượt.
Nếu nói đây là công chúa tóc mây có lẽ ai cũng tin.
“Làm sao anh vào được đây?” Cô gái kia nhíu mày, ánh mắt đề phòng.
Hồ Cửu cũng không biết tại sao vào đây, nhưng có gì đó thôi thúc anh, như muốn nói đây chính là chìa khóa đầu tiên để anh có thể tìm ra kẻ sau màn.
Chí ít, dù là ai thì cũng có thể giúp đỡ Dung Vị.
“Vào thì vào thôi, cũng cần xem ngày?” Hồ Cửu không nhanh không chậm đáp.
Cô gái cũng không nói gì, mỉm cười đáp: “Xem như có chút thực lực, nhưng so với người kia, e là anh không bằng. Anh nên đi đi, hắn sắp tới rồi.”
“Hắn?” Hồ Cửu nghi hoặc hỏi.
“Còn phải xem hắn phá được kết giới mới tôi vừa tạo ra hay không thôi.” Sau đó anh lại mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống ghế.
“Đi đi, có ai nói anh quá nhiều chuyện?” Cô gái vẫn kiên quyết.
“Tôi là Hồ Cửu, còn cô?” Hồ Cửu không quá bận tâm đến những lời cô gái nói, tiếp tục làm quen.
Nếu người không biết nhìn qua còn tưởng rằng anh là đang mặt dày tán tỉnh người ta.
“Bạch Thố.” Cô gái lạnh lùng đáp.
“Bạch Thố.” Cô gái lạnh lùng đáp.
“Thỏ trắng? Chậc, không trách được có người muốn nhốt cô nha.” Hồ Cửu cợt nhã trêu chọc.