Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 127

“Nhìn đi, tên khốn này còn muốn làm loạn Lục gia.” Tuyết Hoa chanh chua nói.

“Hừ, Hồ Cửu, cậu nghĩ cậu là ai chứ? Một kẻ bất tài vô dụng như cậu thì có thể làm gì cho ai?” Lục Hùng khinh miệt nói.

Lục Xuyên lúc này mới bò dậy, cảm thấy Hồ Cửu thật sự không nương tay, đau nhức toàn thân.

Thật ra Hồ Cửu đánh Lục Xuyên đã giảm lực đạo rất nhiều, nếu không thì hắn ta đừng hòng lành lặng mà đứng dậy.

“Đưa Lục Thạc ra đây, hoặc Lục gia các người đừng hòng xuất hiện nữa.” Hồ Cửu lạnh mặt ra lệnh.

“Hừ, tao muốn xem mày làm gì được đấy. Xem như có chúng bản lĩnh đấy, thì sao nào? Còn hơn được vệ sĩ mới của tao sao?” Lục Xuyên ôm tay đau đớn, tức giận quát.

“Người đâu rồi, đánh gãy chân tay nó cho tôi.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào Hồ Cửu.

Vừa dứt lời, một đám vệ sĩ xông ra, dường như đã có chuẩn bị từ trước, đám người này được thuê về làm vệ sĩ cũng quá miễn cưỡng.

Một tốp thì xăm trổ đầy người, vẻ mặt bặm trợn. Tốp khác lại khá chuyên nghiệp, vẻ mặt lạnh tanh.

Đặc biệt, bọn họ đều có vũ khí trên tay, không gậy gộc cũng là mã tấu, trường đao.

Cứ như sắp có chiến trận đến nơi.

“Xem ra các người là có chuẩn bị trước? Thảo nào.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.

“Hừ, chuyện tốt của Lục gia hôm nay, đừng mong phá hủy. Dù là ai cũng không thể.” Lục Quân nện gậy xuống sàn nhà nói lớn.

Một đám người Lục gia thật sự không cam tâm, nhiều lần tìm đến Phúc Thái Lâm cầu cạnh.

Tuy nhiên hắn ta vẫn một mực giữ điều kiện cũ, chỉ cần Lục Thạc ngoạn ngoãn làm nhân tình của hắn, thì đừng nói là lợi ích, mà hắn có thể dùng một phần nhỏ thực lực chi chính ở phía Bắc để vực dậy Lục gia.

Lục Quân nhớ tới hào quang lúc trước, đi đâu cũng có người kính nể e sợ, lão già hồ đồ này vậy mà bán đứng cháu gái mình.

“Vậy là các người cũng chịu thừa nhận” Hồ Cửu xoay xoay cổ tay.

Anh không ngại đối đầu với bọn vệ sĩ kia, chỉ là anh gấp lắm rồi. Anh không lạ gì nhân phẩm chó tha của bọn người này, mà vừa rồi lão già kia còn nói là chuyện tốt.

Hồ Cửu ẩn ẩn cảm thấy chuyện này cấp bách, ngay lúc này Hồ Cửu chuẩn bị ra tay thì Hoàng Đàn vừa tới.

“Thưa Ngài tôi tới trễ.” Vì quá vội nên giọng Hoàng Đàn có chút hổn hển.

“Vừa kịp.” Hồ Cửu cười đáp.

Hoàng Đàn nhìn đám người kia, cảm thấy bản thân thực sự hao mòn tinh lực quá nhiều rồi. Lúc trước chỉ là hưởng thụ, ai mà ngờ chứ, có lúc phải tự thân vận động thế này.

“Hoàng…tổng. Sao lại…?” Lục Hùng nhìn thấy Hoàng Đàn thì hơi run rẩy.

“Ông biết tôi rồi thì còn muốn để họ xông lên sao?” Hoàng Đàn tức giận nói.

Tức giận suy cho cùng là vì bởi họ mà hắn bị Hồ Cửu hành chết mất, mệt chết hắn rồi.

“Nhưng.” Lục Hùng còn đang phân vân.

“Hừ, có gì không dám. Đánh, đánh chết cả hai đứa nó cho tôi.” Lục Hùng còn chưa kịp nói, Lục Quân đã ra lệnh.

Phải nói lão già Lục Quân vì nhiều năm vênh mặt, lại không hề tìm hiểu gì về thế lực hiện tại, luôn cho rằng chỉ cần bản thân có tiền thì ai cũng quy phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK