Chương 141
Những tên áo đen từ trên xe tràn xuống, cũng không muốn nhiều lời với Hồ Cửu, bọn họ đã xác định giết chết những người ở đây.
Thứ họ cần chỉ là Dung Vị.
“Roẹt!”
Nhưng một đám người khác từ hai bên đường tràn lên, nhanh chóng hạ gục những tên áo đen kia.
Thủ thuật nhanh gọn dường như đã tập luyện hàng ngày, đám người áo đen bị đánh úp bất ngờ, súng còn chưa kịp rút ra đã bị bọn người kia hạ đo ván.
Điều lạ nhất là đám người này sau khi hạ gục đối phương thì lại quay về vị trí ban đầu, ẩn thân như chưa hề có gì xảy ra.
“Đùa tôi sao?” Một người đàn ông ngồi trên xe thốt lên.
“Người của chúng ta… có cần…” Tên vệ sĩ bên cạnh cúi đầu hỏi.
“Đi thôi.” Người đàn ông này bước ra khỏi xe.
Trên tay ông ta là một cây gậy hình hổ, dáng vẻ bệ vệ đi đến trước xe, nhìn Hồ Cửu một lượt đánh giá.
Ông ta tự tin bản thân có thanh thế, tự thân đến cướp Dung Vị đã là may phước cho anh ta, ai ngờ lại xuất hiện một tên cản đường, lại còn bố trí mai phục chờ ông ta.
Xem như có chút thú vị.
“Chàng trai trẻ, cậu có lẽ không biết bản thân đang gặp ai.” Gã đàn ông này tự đắc nói.
“Ông nói xem, tại sao tôi lại cần biết ông?” Hồ Cửu dựa vào xe của mình cười nói như không có gì.
Dung Vị ở trong xe nhìn thấy gương mặt người đàn ông kìa cũng hơi khựng lại, có hai lần ông ta đến tìm anh ta về công thức dược liệu bí mật kia, chỉ là thực sự anh ta không biết.
Nhưng ông ta lại không tin, nghĩ rằng Dung Vị không chịu nói ra.
“Đi, cản Hồ Cửu lại, ông ta không phải người dễ đụng vào.” Dung Vị tuy một thời gian bị hành hạ tính cách có chút bi quan chán nản.
Có ganh tỵ, có không chấp nhận, có tâm riêng nhưng Dung Vị cuối cùng cũng chỉ có một người anh em này là thật tâm với anh ta.
Anh ta không nỡ.
“Cậu Dung yên tâm, anh ấy sẽ xử lý tốt.” Hữu Thủ đã biết chuẩn bị của Hồ Cửu nên không hề lo lắng.
Chiến thần Thiết Soái bao năm chinh chiến, chiến thuật điều quân khiển tướng cũng không phải dạng vừa.
Mười người địch lại trăm người là chuyện có thể.
“Cậu không hiểu, không hiểu. Hắn ta…” Ngay khi Dung Vi còn đang lo sợ tột cùng thì một tiếng động làm mọi người chấn động.
Rầm.
Túc Trì đứng phía sau xe bọn họ đã cầm hạ vài tên đánh lén, thậm chí còn có một đoàn người phía sau từ nhiều hướng tủa ra.
Nhìn qua cũng biết đó là những người được huấn luyện rất chuyên nghiệp, bọn người kia cùng Dung Vị còn tưởng rằng kia là lính đánh thuê được thuê về.
“Chàng trai trẻ, xem như có thực lực. Tôi xem như lùi một bước, giao Dung Vị, cậu cùng đám người kia có thể về làm việc cho Hồ gia ở phương Bắc.” Ông ta nói xong, vẫn bộ dạng tự tin,