Chương 93
“Lục tổng, dự án mới này có gì không ổn không?” Hào Danh Đạt thực sự chỉ quan tâm đến công việc và lợi nhuận.
Quan tâm tới Lục Thạc vì nhận giao phó của vị trên đầu anh ta nha, thực sự là đau khổ cho tâm can này.
“Hình như trưa rồi, Lục tổng không định ăn gì sao?” Hào Danh Đạt tỏ ra có quan tâm.
Lục Thạc không biết nghĩ gì kiên quyết tắt máy, quay sang Hào Danh Đạt cười thoải mái hơn.
“Cũng chưa, dự án rất thuận lợi. Hào tổng cũng không ăn gì sao?” Lục Thạc hơi cười hỏi.
“Tôi? Vẫn chưa kịp.” Hào Danh Đạt định đi.
Lục Thạc như nghĩ gì đó rồi chủ động lên tiếng.
“Cùng đi ăn chút đi” Lục Thạc trong lòng có chút chột dạ,
“Dù sao cũng tiện” Cô tìm cớ thích hợp.
Quả thật hào Danh Đạt cũng thấy khá bình thường, đi ăn cùng đồng nghiệp cũng không là chuyện gì quá xa lạ với anh ta.
“Vậy cô chọn chỗ đi. Tôi về phòng thu xếp tài liệu một chút” Hào Danh Đạt thoải mái đáp.
Trong lòng Lục Thạc có chút không yên, cảm thấy như mình vừa làm chuyện gì đó sai trái lớn lắm vậy.
Hào Danh Đạt nhanh chóng trở lại.
“Đi chứ.” Anh ta vui vẻ hỏi.
Dù sao Hào tổng cũng đang đói nha, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều. Đi ăn cùng Lục Thạc cũng xem như hộ tống người đẹp đi ăn, vậy sẽ càng ghi điểm trong mắt đại boss rồi.
Mỗi người ôm một suy nghĩ cứ thế đi.
“Hay là tới nhà hàng gần công ty đi” Lục Thạc đề nghị.
“Vậy đi bộ cũng được rồi.” Hào Danh Đạt chợt nảy ra suy nghĩ.
Dù sao anh ta cũng lười nha, nếu xa một chút có thể đi xe còn phải xuống bãi xe, hiện tại thì tốt rồi, không cần nữa.
Vì tập đoàn Sunny nằm ở khu trung tâm, nơi đây cũng tập trung nhiều công ty lớn nhỏ.
Nhà hàng quán nước cũng vì thế mà tập trung xung quanh phục vụ ăn uống cho các nhân viên văn phòng.
Vào nhà hàng đồ ăn Nhật gần nhất, Lục Thạc cảm giác hơi lạ, lâu lắm rồi cô mới được ăn đồ Nhật.
Cũng không phải vì nó đắt đỏ, mà vì từ sau khi sự việc Hồ Cửu bị hãm hại phải bỏ xứ đi, cô cũng không còn bạn nữa.
“Lục tổng thích ăn đồ Nhật sao? Thật tốt” Hào Danh Đạt cũng rất thích ăn những thứ này.
“Cũng không hẳn là đặc biệt thích, nhưng cũng ổn” Lục Thạc cố gắng giữ khoảng cách cho bản thân mình.
“Vào thôi, chúng ta cũng chỉ có bốn lăm phút thôi.” Hào Danh Đạt còn đang nghĩ Lục Thạc lo chậm giờ làm.
Nhưng điều mà cô không ngờ nhất chính là thấy Hồ Cửu cùng Lục Chỉ ngồi ở bàn phía ngoài.
“Cha…sao hai người lại ở đây” Lục Thạc cảm thấy có chút chột dạ như có làm gì sai.
Nhưng sau đó cô bình tĩnh lại, tự trấn an mình rằng bản thân không làm gì sai cả.