Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188

Đám người đại gia tộc đó không biết đào đâu ra một vị Chiến thần, dùng đầu gối nghĩ cũng biết kai là hàng giả thế nào rồi.

“Chiến thần?” Hồ Cửu nở nụ cười.

“Không ngờ bọn họ lại thích danh xưng này như vậy.” Anh cảm thấy nực cười.

“Đúng vậy. Mà điều lạ hơn chính là tên kia thế nào cũng lôi ra được một đám quân nhân. Làm cho bọn người kia tin sái cổ.” Hữu Thủ báo lại.

Nhiều ngày qua Hồ Cửu ở núi Hàng, cũng không ra ngoài nửa bước, làm sao mà có Chiến thần xuất hiện được chứ?

Mà thân phận Chiến thần cũng không thể nói ra, bọn người kia dù tìm ra sao cũng không thể biết được.

Nói gì bọn họ cũng là đại gia tộc cũng không phải dễ lừa, nhưng tên kia vậy mà có thể lôi ra được một số kẻ gọi là quân nhân, còn đem một số lợi ích có thật cho họ.

Hữu Thủ giao cho Hoàng Đàn điều tra còn mình thì tới đây tìm Hồ Cửu, dù sao giả mạo Chiến thần cũng không phải đơn giản.

“Ồ, có người giả mạo lại còn giống đến vậy. Thú vị!” Hồ Cửu nở nụ cười nguy hiểm.

“Anh Hồ, ăn một chút rồi hãy đi!” Bạch Thố dịu dàng nói.

Cô vẫn nở nụ cười tươi, ánh mắt có chút buồn. Tuy cô biết Hữu Thủ đến thì Hồ Cửu sẽ lại đi.

Cô cũng không có lý do để giữ anh lại, với lại cô cũng hiểu rõ anh là một người có chí lớn, nơi anh có thể ở là thế giới rộng lớn ngoài kia.

Mà cô cũng không có năng lực gì đặc biệt ngoài họ Bạch, cô có tình cảm với anh, nhưng cô hiểu có lẽ mãi mãi cũng chỉ dừng ở đó.

“Chân đứng tấn không vững, đấm thiếu lực. Thèo Lão Hắc mà học!” Hồ Cửu nhìn Bạch Thường rồi nói.

Bạch Thường suy nghĩ, cũng hiểu điểm yếu của mình, gật gật đầu, ánh mắt mong chờ.

“Theo Hữu Thủ đi, sẽ học được nhiều hơn.” Hồ Cửu mở lời.

Đây có nghĩa là gì? Là Hồ Cửu chấp nhận để cậu bé nhận Hữu Thủ là thầy nha. Hữu Thủ cũng xem như một cao thủ đáng gờm, có thể học hỏi từ anh ta cũng xem là thành tựu.

“Thật sao? Cảm ơn anh Hồ.” Bạch Thường ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Hữu Thủ.

Hữu Thủ chỉ biết đứng đó gãi đầu, cảm thấy có khổ mà không nói được, Hồ Cửu nhận lời người ta nhưng người chịu khổ luôn là anh ta nha.

“Hữu sư phụ, sau này nhờ ngài.” Bạch Thường cung kính hướng Hữu Thủ cúi người chào.

“Không… không… đừng khách sáo.” Hữu Thủ hơi ngượng ngùng.

Hồ Cửu lúc này đứng lên, đi vào bàn ăn, nhìn các món trên bàn có cảm giác ấm áp một chút.

“Tôi không thể cho em điều gì cả.” Hồ Cửu nhẹ giọng nói.

Bạch Thố vẫn tươi cười lắc lắc đầu, gắp một vài món bỏ vào chén của anh.

“Em biết.” Cô cũng nhỏ nhẹ đáp.

Dù duy trì nụ cười nhưng ánh mắt hơi ửng đỏ, cô cũng không muốn làm anh phiền lòng.

Hồ Cửu ăn một chút rồi bỏ đũa xuống.

“Đi thôi.” Anh nói với Hữu Thủ.

Bạch Thố cũng đứng lên theo, cô cũng không đi theo, đơn giản chỉ là đứng lên theo quán tính.

Hồ Cửu chợt dừng lại.

Hữu Thủ sửng sốt, anh cũng không rõ phải làm sao, nhiều ngày qua anh ta cũng có qua lại núi Hàng vài lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK