Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 122

Hiếm khi Hồ Cửu thấy Lão Hắc như vậy, anh ban đầu không chú ý tới việc Trấn Hồn tụ này.

Anh chỉ đơn giản muốn giúp Lão Bạch, cũng là làm Lão Hắc vui vẻ một chút. Lại không ngờ chuyện liên quan Trấn Hồn tụ lại nghiêm trọng tới vậy.

“Không phải năm đó ông cũng dạy hắn ta sao? Tôi còn nghĩ hắn ta sao lại kém cỏi thế đấy.” Hồ Cửu nhìn Hoàng Đàn rồi nói.

“Hừ, thằng nhãi, không chọc ta người chết sao? Năm đó ta nhìn ra tâm bất chính, tên này tà tâm, không có kiên định. Ta chỉ dạy hắn vài thư sloong hành vỏ tỏi. Bắt được Bạch gia cũng do hắn dùng thủ đoạn, nếu không người nghĩ có thể dễ dàng trói hắn về đây bằng trận pháp?” Lão Hắc nhìn Hồ Cửu, tuy là lời nói không kiêng nể.

Nhưng ánh mắt nhìn Hồ Cửu lại đầy tự hào, không phải nói người đệ tử này ngoài khắc khẩu với ông thì cũng không có gì đáng trách.

Tổ chức Thần Long do ông âm thầm gây dựng cũng giao cho Hồ Cửu xem như là giao đúng người.

Ban Chính trị bên kia ai mà không có tư lợi, ai không bị chi phối bởi gia tộc đứng sau. Có bao nhiêu gia tộc chứ?

Còn chiến tranh thì chiến thần bọn họ còn giá trị, còn được tôn vinh, còn chút tôn trọng. Nhưng thử xem là lúc hòa bình không cần tới Chiến thần thì sao?

Mấy lão già cổ hủ đó sẵn sàng vắt chanh bỏ vỏ, nếu ông không có thể lực phía sau thì có lẽ cũng đã bị bay màu theo năm tháng.

Hồ Cửu cũng là người nhìn ra điểm này, thay vì gầy dựng không bằng cứ thể giao cho người trẻ xử lý.

“Nói cho tôi biết làm sao lấy lại được Trấn Hồn tụ. Hoặc là… tôi từ từ hủy đi anh, từng chút một” Hồ Cửu nhìn hắn ta như một người chết.

“Tôi… tôi nói.”

“Chỉ cần chờ bọn họ xác nhận tôi lấy được Trấn Hồn tự thật, họ sẽ trả về cho tôi. Nhưng hôm nay… sợ họ đã biết tôi có chuyện.” Hoàng Đàn cũng không dám nói dối.

Hắn biết những người này ai cũng thực lực hùng hậu, lúc trước vì Lão Bạch tin hắn ta nên hắn ta mới có thể lừa được Bạch gia.

Hiện tại thì khác rồi, hắn nhiều năm sung sướng, lại không có đối thủ, dường như thực lực cũng đi xuống không ít.

“Tôi tự có cách. Nếu anh không lấy được Trấn Hồn tụ về..” Hồ Cứu dừng lại một chút.

Anh thi triển loạt động tác thủ ấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Hoàng Đàn rất nhanh cảm thấy đau đớn vô cùng, trận pháp trên người dân tan biến.

Nhưng hắn biết mọi thứ không đơn giản như vậy.

Vừa lúc này, chuông điện thoại trong túi Hoàng Đàn reo lên.

“Là..là bọn họ.” Hoàng Đàn cảm thán, không phải trùng hợp vậy chứ.

“Anh biết phải làm gì rồi chứ?” Hồ Cửu nhìn hắn ta cười nói.

Hồ Cửu luôn cười, nhưng là nụ cười vô cùng khủng bố.

Hoàng Đàn nhìn điện thoại, nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy không biết phải làm sao.

Gia tộc bên kia thế lực khủng bố thế nào hắn cũng chưa tra ra, chỉ biết thế lực cùng tiềm lực họ rất lớn.

Nếu nghe theo Hồ Cửu liệu hắn có thể sống sót không? Còn nếu không theo Hồ Cửu thì có lẽ hắn chết ngay bây giờ mất.

“Tôi… nghe..” Hoàng Đàn hơi ngập ngừng.

“Hoàng tổng vẫn ổn sao?” Giọng bên kia là một người phụ nữ, khá sắc bén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK