Chương 95
Ai cũng cho rằng cô là đang ngại ngùng mà thôi.
“Thật ra công việc khá bận rộn, nhưng năng lực Lục tổng rất tốt, tôi còn cảm thấy thật may mắn khi có cô ấy ở tập đoàn Sunny.”
Hào Danh Đạt vừa ăn vừa nói, bộ dạng vô cùng tự hào.
“Hào tổng, chẳng phải đến giờ rồi sao? Chúng ta nên đi thôi.” Lục Thạc cảm thấy áp lực cực độ, chỉ muốn rời khỏi.
“Nhưng mà, hiện tại cũng còn hơi sớm.” Hào Danh Đạt nhìn món ăn ngon cảm thấy hơi tiếc.
Hồ Cửu không muốn chậm trễ chuyện của Lục Thạc, anh cười gật đầu.
“Con ăn thêm đã.” Lục Chỉ cảm thấy cô ăn quá ít.
“Con ăn no rồi, còn chút việc. Cha với Hồ Cửu ăn thêm đi, con xong việc sẽ về nhà sớm cùng
mọi người.” Lục Thạc an ủi cha mình.
“Được rồi. Em đi đi, có anh lo cho cha.” Hồ Cửu hiểu tính vợ mình, cũng không muốn chậm trễ cô.
Lục Thạc nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài, có vẻ vội vàng vì việc. Hào Danh Đạt cũng không kịp phản ứng nữa, đang lúng túng nên ngồi hay đi.
Hồ Cửu nhìn ra lúng túng trong mắt Hào tổng thì ý cười hiện lên, người này có thể dùng được, có chút làm anh vừa ý.
“Hào tổng cứ đi đi, đồ ăn nhân viên sẽ đem tới công ty sau. Anh yên tâm.” Hồ Cửu vừa nói vừa gắp thêm ít đồ ăn cho Lục Chỉ.
Hào Danh Đạt nghe vậy cũng thả lòng, cười cười xấu hổ, rồi đứng lên đi.
“Cha, ăn xong còn muốn đi đâu chứ?” Hồ Cửu quan tâm hỏi.
Lục Chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy hôm nay anh cũng thoải mải ra một chút, nên về nhà nghỉ ngơi một chút.
“Cho tôi về là được.” Lục Chỉ nhẹ nhàng nói.
Sau bữa ăn, Hồ Cửu đưa Lục Chỉ về nhà an toàn, dặn dò một chút không nên mở cửa cho người lạ, dạo này có rất nhiều lừa đảo.
Lục Chỉ cũng cảm thấy có lý, càng cảnh giác hơn.
Lúc này Hữu Thủ đã gọi Hồ Cửu, báo cáo tình hình bên kia.
“Tốt lắm, chẳng phải đến lúc cướp lại đồ rồi sao.” Hồ Cửu cười nhếch mép.
Thái độ của anh vô cùng tự tin.
“Vâng, hiện tại cần làm gì?” Hữu Thủ đầu dây bên kia chờ đợi lệnh.
“Tôi tới đón cậu. Chúng ta cũng nên giáp mặt người cần gặp kia rồi.” Hồ Cửu trong lòng có tính toán.
Khoảng hơn mười phút sau, Hữu Thủ đã có mặt trên xe cùng Hồ Cửu đi đến một nơi.
Chính là dùng trước tòa nhà chính ủy của thành phố Gia.
“Đây là…” Hữu Thủ thắc mắc.
“Chủ tịch thành phố mới cũng đã nhận chức, không phải nên đến chúc mừng sao?” Hồ Cửu nói.
Hữu Thủ như chợt nhớ ra gì đó.
“Chẳng phải Vương chủ tịch đến rồi?”
“Cứ đến xem sẽ rõ.”