Chương 14
“Quẹt thẻ thanh toán.”
Lục Thạc nhìn thấy cảnh này, hơi ngẩn ra.
Chiếc thẻ đen kia đại diện cho thân phận tối cao, cả thế giới chỉ có ba thẻ phát hành. Nên những người ở đây không nhận biết được tấm thẻ này là điều bình thường.
Thạch Nguyệt run run đưa tay nhận lấy chiếc thẻ, đây là chín mươi tỷ. Chỉ một biệt thự này được bán, cô ta sẽ đạt doanh số, quan trọng hơn là tiền hoa hồng của căn biệt thự này đủ cho cô mở một cửa hàng nhỏ và để tiết kiệm nha.
“Vâng, mời hai vị đợi tôi một lát.”
Nhìn thấy dáng vẻ kia của cô nhân viên, Lưu Sương Ngọc vô cùng ngứa mắt.
“Hừ, một cái thẻ lạ hoắc trước giờ tôi chưa thấy. Cô ngu sao? Còn chưa nói những căn biệt thự ở khu đó chỉ có cấp cao mới có thể mua, cô có thấy đến người quản lý như tôi cũng chỉ bán những căn hộ cao cấp sao?”
“Cô vẫn nên tỉnh ra đi, thẻ kia cũng chỉ là màu để sĩ diện với đời mà thôi.”
Lưu Sương Ngọc tự cho là đúng, khinh bỉ ra mặt đối với Thạch Nguyệt, cũng nhìn qua Hồ Cửu cùng Lục Thạc.
“Sương Ngọc, em đúng là có mắt nhìn. Không như một số người, tôi muốn xem cô ta cầm cự được bao lâu. Rồi hắn cũng sẽ dâng vợ cho tôi mà thôi.”
“Sương Ngọc, tối nay đến chỗ cũ. Chắc chắn căn hộ cao cấp kia là của em…”
Nhìn Hồ Cửu cùng Lạc Thạc, Phúc Thái Lâm tức giận muốn cho Lưu Sương Ngọc nhiều phúc lợi một chút. Hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm sẽ dồn hai con người kia vô đường cùng, hắn không tin Lục Thạc không tự leo lên giường hắn.
“Lục Thạc, tôi sẽ khiến em quỳ dưới chân tôi mà van xin được lên giường của tôi. Cả anh, tôi cũng sẽ cho anh biết lúc đó vợ anh có bao nhiêu giá trị.”
Nói xong hắn quay người bỏ đi.
Hồ Cửu không mấy quan tâm, người làm anh quan tâm hiện tại chỉ có Lục Thạc và cha vợ.
“Nhanh thanh toán, tôi đợi.”
Nghe Hồ Cửu giục, Thạch Nguyệt có chút do dự. Lời Lưu Sương Ngọc nói cũng có phần đúng, chiếc thẻ này thật kỳ lạ.
“Thật sự…thanh toán được sao?”
Hồ Cửu nhếch mép, nhìn cô nhân viên rụt rè lại càng làm anh thấy buồn cười. Những người ở đây không biết đến chiếc thẻ này cũng là điều bình thường.
“Cô cứ thử thanh toán đi. Tôi vẫn ở đây, cũng không lấy đi biệt thự của bên cô.’
Nghe vậy cô nhân viên hơi xấu hổ cúi đầu. Quả thực quẹt thẻ thanh toán sẽ biết, nếu không có tiền thật thì cô cũng không mất gì cả.
“Vâng.”
Nói rồi Thạch Nguyệt nhanh chóng đi vào trong thử thanh toán thẻ.
Hồ Cửu đỡ Lục Thạc ngồi xuống bên cạnh, lòng anh hơi nhói, mấy năm qua là do anh, cô mới chịu khổ. Nếu như có anh bên cạnh, bọn người kia cũng không tới mức ức hiếp cô.
“Vợ à, em ngồi đây. Một lát xong thôi.”
Nhìn Hồ Cửu dịu dàng cưng chiều Lục Thạc như vậy, Lưu Sương Ngọc cơ hồ như ghen tị đỏ mắt.
Cô ta đúng là có tí nhan sắc, luôn phải chăm chút bản thân bốc lửa, nếu cô ta không mồi chài các ông chủ lớn thì làm gì có được như hôm nay.
Nói trắng ra là bán thân để kiếm lợi, chưa lần nào Lưu Sương Ngọc thực sự có được tình cảm thực sự, cũng chỉ là bị đàn ông hành hạ trên giường. Xong việc là những thứ vật chất lạnh lùng kia.