Chương 130
Nhưng trước khi ra khỏi cửa, anh quay người lại nhìn đám người Lục gia.
“Tôi muốn trong một tuần, Lục gia không còn xuất hiện trong giới thượng lưu nữa, càng không có khả năng ngóc đầu. Đừng để họ chết, để họ trải nghiệm cái gì gọi là bị khinh thường.” Nói xong anh ôm chặt Lục Thạc lên xe.
Hoàng Đàn lúc này nhìn đám người Lục gia cảm thán, động ai không động, lại động vào người không nên động.
Lục Hùng lúc này có chút bất an, nhìn thái độ kia, có lẽ Hoàng Đàn là người theo Hồ Cửu.
Như vậy thân phận Hồ Cửu có thể được Hoàng Đàn trợ giúp thì…
Nghĩ đến đây Lục Hùng cũng không dám nghĩ tiếp.
“Mày là cái thá gì mà động tới Lục gia của tao” Lục Quân chửi đổng theo.
“Hào Danh Đạt đầu?” Hoàng Đàn gằn giọng hỏi.
Cả ngày hôm nay hắn ta khá mệt, muốn nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn đón Dung Vị, hắn còn chưa muốn mệt chết.
“Bốp.”
“Rắc.”
Hoàng Đàn nhanh chóng tát một cái vào mặt Lục Xuyên, đồng thời bỏ quặt tay hắn ra sau.
“Nói… tôi nói, Hoàng tổng xin nương tay. Hào Danh Đạt ở dưới cốp xe của anh ta. Lúc đó anh ta can ngăn, chúng tôi đành trói anh ta để đó.” Lục Hùng run rẩy nói.
Ông ta chỉ có mình Lục Xuyên, không thể cứ thể bị hủy được.
Hoàng Đàn sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Hồ Cửu thì đi về nhà nghỉ ngơi, bọn Lục gia cứ cho rằng như thế là xong.
Nhưng chờ đợi bọn họ chính là điều còn khủng khiếp hơn…
Trên xe, Hồ Cửu không nói gì lái xe thẳng về nhà, Lục Thạc có cảm giác như đứa trẻ làm sai, sợ sệt nhìn anh.
“Đừng sợ. Chỉ cần em an toàn là đủ.” Anh cũng thực sự không biết nói gì hơn.
Những gì anh làm thời gian sẽ chứng mình, rồi cô cũng 1649995378526.png
Nhìn Lục Thạc, anh lại có vẻ áy náy, chỉ vì anh không ở cạnh cô trong nhiều năm, chỉ vì anh thất bại mà đám người bọn họ mặc nhiên chà đạp, sỉ nhục cô.
Đây là có phải là sự thất bại lớn nhất của anh?
Hồ Cửu ánh lên tia lửa.
Anh sẽ biến thành phố Gia này trở thành một nơi trong sạch nhất, tạo ra một thế lực lớn nhất, hùng hậu nhất để Lục Thạc có thể dựa vào, cũng có thể an toàn mà vùng vẫy tự do.
“Đừng lo.”
Hồ Cửu lái xe đến khu Bạch Nguyệt, cha mẹ Dung Vị vẫn chưa ngủ, hai người già vẫn thao thức.
Từ khi họ nghe tin con trai có thể ra tù, họ dường như đứng ngồi không yên, vui mừng bất ngờ còn có đau xót đang xen.
“Đây là..” Lục Thạc hơi không hiểu.
“Em vào đi, ở đây ấm người một chút, sau đó anh sẽ để Hữu Thủ đưa em về.” Hồ Cửu nhẹ nhàng mở cửa, ôm cô chặt trong lòng.
Lúc này, Dung Thất nhìn thấy Hồ Cửu ôm Lục Thạc đi vào thì hơi bất ngờ, Tuyết Ngụy vội đi ra giúp một tay.
Cùng là phụ nữ, bà nhìn qua cũng biết được kia là có chuyện gì đó không hay.