Chương 164
Mà nghĩ tới cũng vừa đúng dịp, Thanh Ngũ bình thường còn ở cùng hắn, nói gì thì nói Thanh Ngũ vẫn có bản lĩnh, nếu có Thanh Ngũ có lẽ hắn không chật vật như bây giờ.
Giờ thì tốt rồi, chỉ vì hắn tự cao cho rằng một mình bảo vệ được nơi này, hóa ra rồng ẩn mình còn quá nhiều nha.
“Ngu ngốc. Giao Dung Vị ra, chúng ta sẽ không động tới các người, đảm bảo bình yên rút đi. Nếu ngoan cố… đừng trách chúng ta ra tay độc ác.” Giọng nói mỉa mai của tên mặc vest trắng vang lên.
“Ngu ngốc. Giao Dung Vị ra, chúng ta sẽ không động tới các người, đảm bảo bình yên rút đi. Nếu ngoan cố… đừng trách chúng ta ra tay độc ác.” Giọng nói mỉa mai của tên mặc vest trắng vang lên.
Hoàng Đàn lúc này mới để ý, một tên đồ đen, một tên đồ trắng, lại thêm một tên cao to ở giữa. Cảm giác như hắc bạch vô thường đến cửa, còn thêm tên đầu trâu mặt ngựa theo, phía sau là đám quỷ lâu la, nghĩ cảnh cũng giống nha.
Hắn vừa nghĩ vậy thì tự dựng miệng kéo lên một nụ cười, bọn người kia cảm giác khó hiểu. Hắn thực sự nghĩ đến cảnh tượng mà buồn cười, đám người kia lại tưởng rằng hắn định làm gì.
“Cơ bản là tôi không có quyền giao hay không. Các vị đại ca xem đi, giao được tôi cần ở đây chống đỡ sao?’ Hoàng Đàn khịt mũi, cảm thấy đám người này hỏi dư thừa.
“Được, xem như hôm nay là ngày giỗ của mày rồi.” Đại Hải tiến lên một bước.
Rầm, rầm.
Đại Hải vừa nói dứt lời, thân ảnh màu đen của Tiểu Long chợt chuyển động, làm ra thủ ấn quen thuộc.
Con ngươi của Hoàng Đàn co rụt, kia thủ ấn chính là muốn phá hủy mọi thứ, có cần thế không chứ?
Đùa nhau sao?
Hoàng Đàn cũng nhanh chóng tạo kết giới bày ra trận pháp phòng vệ, nhưng lực đánh vào của bên Tiểu Long quá mạnh làm chấn động vòng bảo vệ trận pháp.
Cả Dung Vị cùng Hoàng Đàn đứng bên trong cũng lùi lại vài bước.
Tên áo trắng đứng cười cười, sau đó cũng ra tay, giơ ra một thanh kiếm đâm thẳng về phía màn bảo vệ.
“Chết tiệt.” Hoàng Đàn thật muốn chửi hai tên khốn nạn này.
“Cái này chẳng phải hai đánh một sao?” Hắn tức giận quát.
“Tiểu Vũ à, ta có thể một mình xử lý được.” Tên Tiểu Long áo đen nghiêm giọng nói, sắc mặt vẫn lạnh băng.
Tên áo trắng Tiểu Vũ cười ghê rợn, uy kiếm càng mạnh, va chạm một lực cực lớn với màn chắn bảo vệ trận pháp.
Rắc…
Rắc…
Màn bảo vệ trận pháp vỡ vụn, Hoàng Đàn bị lực kiếm kia chấn làm cho ngã nhào, nhưng thủ ấn vẫn giữ chặt.
“Hồn kiếm? Hôm nay là ngày quái gì vậy, cao thủ trận pháp còn có Hồn kiếm.” Hoàng Đàn cảm thán.
“Xem ra mày cũng có chút kiến thức, tiếc là không thể thưởng thức rồi.” Tiểu Vũ nhếch miệng cười.
Tiểu Long tuy mặt luôn lạnh nhạt nhưng ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý thấy rõ, chỉ cần thêm một chút thì Hoàng Đàn sẽ không trụ được.
“Nhanh, đưa cha mẹ anh đi đi. Muốn chết cùng à?” Hoàng Đàn hét lển.
Đại Hải nghe Hoàng Đàn quát to với Dung Vị thì bày ra bộ mặt đau lòng không thôi.
“Tiểu tình nhân của ta, ai cho mày kêu to gọi nhỏ.” Đại Hải bước lên nôn nóng nói.
“Hai người các ngươi làm gì lâu vậy, nhanh lên. Không thấy tiểu tình nhân của ta bị người ta bắt nạt.” Hắn ta hợp tình hợp lý quát Tiểu Long cùng Tiểu Vũ.