Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146

“Không sao, chúng ta tốt lắm. Con cực khổ rồi.” Tuyết Ngụy run run nắm lấy tay con trai nhiều năm xa cách.

Dung Vị vốn là một thanh niên tuấn tú, dáng người cao ráo, phong độ vô cùng, biết bao nhiêu cô gái bị đốn tim. Hiện tại thì sao chứ? Tóc tai rối bù, dáng vẻ cao ốm như một khúc sào, cảm giác không hề có sức sống.

Nhìn cũng biết anh ta chịu bao nhiêu cực khổ, Dung Thất đáy mắt ướt ướt, ông chịu bao năm cực khổ, chỉ mong giải oan cho con trai, giờ thì tốt rồi. Mọi chuyện đã ổn rồi.

Nhìn cũng biết anh ta chịu bao nhiêu cực khổ, Dung Thất đáy mắt ướt ướt, ông chịu bao năm cực khổ, chỉ mong giải oan cho con trai, giờ thì tốt rồi. Mọi chuyện đã ổn rồi.

“Chỉ cần một nhà đoàn tụ, chúng ta không cần tranh giành gì với ai cả. Chỉ cần yên ổn mà sống thôi.” Dung Thất như tháo được nút thắt trong lòng bấy lâu, ông thực sự chỉ muốn an ổn thực sự.

Ông vẫn luôn cho rằng vì năm đó con trai cùng Hồ Cửu quá nổi bật, cay cao đón gió, đón lấy ganh tỵ ghen ghét nên mới ra nông nỗi này. Hiện tại ông chỉ cầu cuộc sống bình thường, không cần gì hơn.

“Con làm khổ mọi người… Hồ Cửu nói mọi người bị ức hiếp, chuyện này là sao?” Dung Vị nhanh chóng hỏi chuyện này.

Lúc ở trong tù, Dung Vị bị người đàn ông Hồ gia đó ép buộc, ông ta còn cam đoan sẽ đảm bảo cha mẹ anh một đời không lo nghĩ.

Sau đó, anh lại bị một gã to con kia tra tấn ngày ngày, anh ta cũng không muốn nghĩ lại ký ức đó nữa.

Nếu bọn họ có thể thao túng được hẹn thống trại giam, vậy thì cha mẹ mình sẽ ra sao?

“May có Hồ Cửu, giờ chúng ta ổn rồi. Con cũng ra ngoài rồi, đừng lo nữa. Sau này cứ an ổn là đủ.” Tuyết Ngụy trong lòng vẫn vô cùng lo sợ.

Bản thân hai vợ chồng già rất muốn được bình an qua ngày, cái gì mà hãnh diện, thanh niên ưu tú gì đó, ông bà không cần.

Chỉ cần người thân an toàn, vui vẻ mà sống là đủ!

“Cậu tạm thời cứ ở nhà cùng cha mẹ nuôi. Vài ngày tới đừng nên ra ngoài, cần gì cứ gọi tôi.” Hồ Cửu lên tiếng.

“Tôi đưa vợ về nhà trước. Cần việc cứ báo với Hoàng Đàn, anh ta sẽ phụ trách bảo vệ ở đây.” Nói xong Hồ Cửu cũng không quay mặt lại, kéo tay Lục Thạc rời đi.

Dung Vị nhìn dáng vẻ cương định của Hồ Cửu rời đi, trong lòng anh ta biết từ đây bản thân cùng người anh em này sinh ra khoảng cách, mãi mãi không thể kéo gần lại.

Trên xe, Hồ Cửu nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho Lục Thạc.

“Anh… có thể đừng lông bông nữa không?” Cô ấp úng nói.

“Em nghĩ chồng em không làm gì sao?” Hồ Cửu cười hiền hỏi lại.

Quả thực, cả ngày anh không làm gì, cứ ngoài đường, cũng không thường xuyên ở nhà, mỗi lần về đều là bộ dạng bụi bặm.

Lục Thạc cảm thấy anh khác xa lúc trước, cũng không giống Hào Danh Đạt.

“Anh cũng có đi làm, có những việc… nói em cũng không rõ hết được, tới lúc em sẽ hiểu thôi.” Anh cũng không biết phải giải thích với Lục Thạc thế nào.

“Anh không thể sống nhờ vào sự báo ân của người ta mãi được, chẳng phải lúc trước anh cũng có năng lực sao?” Lục Thạc ấm ức không nói nên lời.

Từ ngày Hồ Cửu quay về, anh ngoài cứu cô ra cũng chỉ sống với sự báo ân của người ta, không hề nỗ lực gì cả. Cô quá chán ngán anh rồi.

“Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nên ly dị đi. Năm đó cũng chỉ là đăng ký giấy tờ, thực sự cũng không có danh chính ngôn thuận.” Lục Thạc đưa ra quyết định.

Hồ Cửu nghe đến ly dị thì thắng gấp, làm xe giật mạnh, Lục Thạc bị dây an toàn kéo đau.

“Em vừa nói gì? Ly dị?” Hồ Cửu nhíu mày nghiêm túc nhìn Lục Thạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK