Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128

Ông ta làm gì biết được thời thế bây giờ không chỉ có tiền mới nói chuyện được, gia tộc lớn luôn có những nhân sĩ bí ẩn bảo vệ gia tộc, còn có vị trí tôn sùng riêng.

Mà thực lực Hoàng Đàn thì khối gia tộc giành nhau xin đãi ngộ, Lục Hùng cũng không kịp ngăn cản.

“Chỗ này giao cho cậu.” Hồ Cửu nói xong xông thẳng lên tầng hai.

Đám vệ sĩ vẫn chưa kịp định thần vì tốc độ của Hồ Cửu quá nhanh, Hoàng Đàn lại chắn ngang trước họ.

Hắn ta còn làm một loạt hành động thủ ấn, kết giới cùng trận pháp, những hành động này vào mắt bọn họ chính là đang làm trò gì đó quái dị.

Họ cũng không mấy quan tâm, trực tiếp nhào lên.

“Choang.”

“A…A..A …Có quỷ.”

“Rắc…”

Từng tên to con ngã quy, có người bị đánh văng ra xa. Đồng tử của những người còn lại co rụt, họ không hiểu tại sao lại như vậy.

Rõ ràng Hoàng Đàn cũng không có làm ra động tác gì quá lớn, mà đám bọn họ còn đông người như vậy lại không thể nào động tới chỗ Hoàng Đàn.

Đây không có quỷ là gì?

“Ông tự lo đi, chúng tôi chỉ giải quyết người thôi, quỷ thì tôi chịu. Đi nhanh đi.” Tên cầm đầu nói xong thì đi thẳng, kéo theo đàn em chạy ra ngoài.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy chuyện quỷ dị như thế này.

Không quỷ ám thì cũng đang tu loại tà công gì đó, bọn họ thà liều mạng đánh nhau, còn đây là họ không biết đánh với ai, lại quỷ dị như thế kia.

“Này… này… các người.” Lục Hùng gọi với theo.

Ông ta cảm thấy lần này lại không thành rồi, Hoàng Đàn này nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn.

Tuy Lục Hàng không biết nhiều về hắn, chỉ là trong giới thượng lưu ai cùng nể mặt hắn ta vài phần.

Cho nên linh cảm của ông ta có chút đúng.

“Hoàng tổng… đừng tức giận… kia có lẽ hiểu lầm” Lục Hùng muốn giải vây.

“Ý ông là cho người đánh tôi là hiểu lầm?” Hoàng Đàn đen mặt với lý do ngáo ngơ này.

Lục Quân tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng ông ta vô cùng sĩ diện, không bao giờ nhận bản thân mình yếu thế.

“Hừ, chẳng lẽ anh còn dám đánh lão già này?” Lục Quân ngang ngược nói.

Hoàng Đàn cảm thấy lão già này có phải là già quá nên lẫn rồi không? Trước giờ ra tay diệt người còn phân biệt già trẻ sao?

“Ông nói xem, tôi dám không?” Hắn ta vuốt ve tay mình, gương mặt vô cùng lạnh lùng.

“Hoàng tổng… ngài bỏ qua cho cha tôi. Ông ấy… già rồi, không biết nhiều, người không biết không có tội.” Lục Hùng lên tiếng muốn xoa dịu.

Nhưng Lục Quân lại không quan tâm, nhìn Lục Hùng nói mình không biết nhiều vì già, ông ta càng tức giận hơn.

“Đồ con bất hiếu! Sao mày dám nói cho mày thế hả? Lúc tao còn đang lăn lộn mày còn chưa ra đời đấy.” Lục Quân chĩa gây vào mặt Lục Hùng mà chửi.

“Cha à. Đây là…” Lục Hùng hơi giật mình, ấp úng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK