Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7

Hồ Cửu cắt ngang lời Lục Thạc. Anh muốn rạng danh, đường đường chính chính trở về làm cho vợ anh tự hào, người thân thiết với anh vui mừng.

Nhưng có lẽ, với thân phận hiện giờ nếu anh công khai thì chỉ làm cho bọn ruồi bọ bám chặt lấy anh cùng người xung quanh anh.

Tốt nhất cứ ẩn giấu thân phận, anh còn mối thù phải báo, chuyện năm đó có nhiều thứ còn chưa rõ ràng. Cả người bạn thân đang ngồi tù của anh, anh sẽ chính tay đòi lại từng thứ một.

“Lục Thạc, nên đi thôi con. Cha tin Hồ Cửu.”

Bản thân Lục Chỉ không hề tin Hồ Cửu có thể làm gì, chỉ là ông muốn Lục Thạc đừng vì ông mà chấp nhận làm đồ tiêu khiển của người khác.

“Nếu con không đồng ý, cha thà chết cũng không ở lại đây nữa.”

Lục Chỉ kiên định, dùng hết can đảm cả đời này để bảo vệ đứa con gái này.

“Cha, con…”

“Được, phản rồi, loạn rồi. Chúng mày hưởng thụ từ Lục gia, lại muốn hướng ra ngoài. Tốt, tốt. Nếu hôm nay bọn mày bước ra khỏi Lục gia thì sau này có bất cứ chuyện gì, cũng không liên quan Lục gia.”

Lục Quân uy nghiêm tuyên bố.

Lục Xuyên lúc này thấy có ông nội lên tiếng thì gan cũng to hơn, đứng thẳng người ưỡn ngực.

“Em họ à, không phải là anh không nói trước. Nhưng dù em có là đồ tiêu khiển của Phúc thiếu gia cũng hơn đi theo tên vô dụng này. Đằng này Phúc thiếu gia đã hứa với nhà chúng ta, chỉ cần em chịu ở với anh ta một đêm. Anh ta sẽ để em làm chủ dự án mới, Lục gia có thêm quan hệ với giới chính trị. Không tốt sao?”

Lục Hùng lúc này cũng bình tĩnh lại, vẽ mặt vặn vẹo như lòng có chút sợ hãi Hữu Thủ nên cũng không có đứng lên, cứ ngồi thế mà nói.

“Đây gọi là có phúc mà không biết hưởng. Dù Phúc thiếu gia có ăn chơi bên ngoài thì sao chứ, mày vẫn là vợ cậu ta. Chỉ cần vị trí này, những thứ khác quan trọng nữa sao? Còn tên thô tục kia, mày theo nó thì cha mày chỉ có đường chết.”

Bên này Lục Bạch im lặng từ đầu đến giờ cũng lên tiếng hùa theo, chỉ sợ chuyện không loạn.

“Ây dô, suy cho cùng làm thiếp nhà giàu còn hơn làm thê nhà nghèo. Đạo lý này cháu nên hiểu chứ. Huống hồ chuyện này có lợi cho mọi người, mà cha cháu sau này còn được hưởng phúc của cháu đó.”

Lục Chỉ bị xem như người vô hình, vì họ biết chỉ cần Lục Thạc đồng ý, họ đều có lợi. Còn Lục Chỉ cũng chỉ là tên bệnh, cứ xem như con chó nuôi trong nhà là được.

“Không được. Em xin mọi người, đừng đẩy con bé vào hố lửa.”

Nghẹn ngào không nói thành lời, Lục Chỉ bất lực.

“Được! Đi thôi, từ này không cần dính dáng đến đám người Lục gia.”

“Anh điên rồi, cha tôi có mệnh hệ gì tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Lục Thạc tức giận, sao anh lại có thể bồng bột vậy chứ. Cô theo anh chịu khổ cũng thôi đi, sao lại để cha cô chịu khổ chứ.

“Em tin anh. Anh sẽ không để cha chúng ta có chuyện.”

Vừa dịu dàng với Lục Thạc, Hồ Cứu quay về phía người nhà bọn người Lục gia, chắc nịt khẳng định.

“Nếu đã là không dính dáng tới nhau vẫn mong Lục gia các người công bố rộng rãi, nếu các người không làm được, tôi sẽ làm. Từ này cha vợ và vợ tôi sẽ không dính dáng gì tới Lục gia. Một ngày Lục gia gặp nạn cũng đừng tới tìm chúng tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK