Chương 70
Anh không thể điều động binh lính liên tục được, vả lại thực lực bính lính quá mạnh, mà những kẻ kia suy cho cùng cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.
Nghĩ vậy, một đường về thẳng khu biệt thự Nhật Hạ, Hồ Cửu cảm thấy nên đổi một thân phận khác.
Ít nhất có thể bảo vệ gia đình, có thể giúp Dung Vị, lại báo thù, ẩn được thân phận Chiến thần.
Cái chính là…phải tìm nhân lực.
Làm một thân phận Đại ca của đám Giang hồ cũng là một niềm vui nha, Hồ Cửu cũng muốn thử.
Nghĩ là làm, vào đến biệt thự anh đã nhìn thấy Lục Chỉ cùng Lục Thạc đang ăn tối.
Nghĩ là làm, vào đến biệt thự anh đã nhìn thấy Lục Chỉ cùng Lục Thạc đang ăn tối.
“Anh về rồi…cùng ăn đi.” Lục Thạc nhìn anh có chút mất tự nhiên.
Hồ Cửu cũng không nghĩ nhiều, vô cùng vui vẻ ngồi xuống bàn.
“Công việc của em thuận lợi chứ?” Anh quan tâm hỏi Lục Thạc.
“Cũng…được.” Cô trả lời qua loa.
Trong đầu vẫn là hình ảnh anh đi cùng cô gái kia, nhưng không biết nên mở lời thế nào.
“Anh tin năng lực của em, sẽ ổn mà.” Hồ Cửu vui vẻ động viên Lục Thạc.
Dù sao trong lòng anh đang vui vì tìm ra cách để ở bên cạnh Lục Thạc, lại có thể bảo vệ cô.
“Lúc sáng…anh đi đâu à?” Lục Thạc khó khăn hỏi.
“Ừm, có chút việc.” Hồ Cửu gắp miếng thức ăn, cũng thành thật trả lời.
“Ừm, có chút việc.” Hồ Cửu gắp miếng thức ăn, cũng thành thật trả lời.
Thật sự trong lòng anh không mấy để tâm chuyện Bạch Thố, nên anh không cảm thấy đi với Bạch Thố là có chuyện gì quá nghiêm trọng.
“Đi với ai sao? Lúc sáng tôi có thấy, ai đó đi cùng anh…” Lục Thạc không kiềm được mà hỏi tới.
Hồ Cửu ngước mặt nhìn Lục Thạc, nhìn có vẻ cô không vui, anh cũng nghiêm túc hơn, trong lòng thầm nghĩ có ai làm cô khó chịu chăng?
“Có chuyện gì sao? Ai làm em khó chịu?” Hồ Cửu là đang quan tâm cô.
Nhưng vào tai Lục Thạc là anh đang chột dạ, lòng cô vô cùng khó chịu, cũng không muốn hỏi nữa.
“Không.” Lục Thạc đáp giận dỗi: “Tôi no rồi, mọi người ăn đi.”
Nói xong Lục Thạc đã bỏ đi lên phòng.
Lục Chỉ cùng Hồ Cửu khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Lục Thạc.
“Cha…ở nhà có việc gì sao?” Anh dò hỏi cẩn thận.
Nghe Hồ Cửu hỏi thì Lục Chỉ suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Cũng không có gì.”
“Không lẽ lại là tới ngày phụ nữ?” Anh lẩm bẩm.
“À có, lúc sáng có một người đàn ông tự xưng hàng xóm, có va phải Lục Thạc, sau đó anh ta cũng đi mất. Nhưng chuyện cũng không có gì khó chịu.” Lục Chỉ nhớ lại người đàn ông lúc sáng.
“Đàn ông? Lúc sáng?” Hồ Cửu nhíu mày.
“Lợi hại, nhanh vậy có thể nhìn ra điểm quan trọng. Thú vị rồi.” Hồ Cửu nhếch mép cười, ánh mắt nguy hiểm.
“Sao cơ?” Lục Chỉ nghi ngờ hỏi.
“Cha con có việc phải đi gấp.” Nói xong Hồ Cửu vội đi ra khỏi cửa.