Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 185

Ngày mai, các đại gia tộc cũng sẽ có mặt ở thành phố Gia, mà lại có người nhờ mối quan hệ lại gửi thiệp cưới đến cho Chiến thần.

Đây là… quá lộ liễu.

“Long chủ… chúng ta có thiệp báo hỷ.” Hữu Thủ chần chừ nói.

“Hửm…?” Hồ Cửu có vẻ không hiểu.

“Là Vinh gia cùng Trần gia, thiệp mời gửi cho một thuộc hạ nhánh phía Đông của chúng ta… họ dùng quan hệ tầng tầng lớp lớp muốn nhờ gửi tới tay Chiến thần.”

Hữu Thủ cảm giác được Hồ Cửu có chuyện không vui.

“Thiệp báo hỷ? Ồ, các gia tộc kia có lẽ không còn ngồi im được nữa rồi.” Hồ Cửu cũng không muốn quan tâm đến bọn họ.

“Tôi muốn về nhà.” Hồ Cửu hơi nhíu mày nói.

“Nhà… nào ạ?” Hữu Thủ muốn hỏi.

Hữu Thủ thực sự không rõ… Hồ Cửu là muốn về đâu.

Hồ Cửu chợt ngớ người.

“Ừ… nhà nào nhỉ?” Hồ Cửu cười chua chát.

Hữu Thủ im lặng, cảm nhận được sự bi thương của Hồ Cửu. Anh ta chỉ biết im lặng chờ đợi.

Hồ Cửu nhắm mắt, bi thương xâm lấn cả người anh. Bao năm qua, hy vọng duy nhất của anh chính là có thể giúp bản thân cùng người anh em chí cốt duy nhất rửa sạch oan tình.

Có thể đem lại cuộc sống yên ổn cho người phụ nữ mà anh yêu thương nhất. Chính vì vậy, anh không tiếc bán mạng mà xông pha, không ngại gian khổ mà chịu những bài huấn luyện địa ngục.

Cuối cùng… người anh em chí cốt kia lại vì danh lợi mà đầu quân cho kẻ thù, còn người vợ mà anh luôn yêu thương thì lại muốn rời bỏ anh.

Thế mà lại thêm Hồ gia trên trời rơi xuống nhận là người thân, xem ra số phận của anh cũng bi thảm quá rồi.

“Về núi Hàng.” Hồ Cửu mệt mỏi nói.

Hữu Thủ gật đầu im lặng khởi động xe đi.

Trong lòng Hồ Cửu hiện tại cũng không còn gợn sóng, anh chỉ muốn được an tĩnh một chút.

 

Phương Bắc bên kia, Hồ gia sau khi nhận được thông báo của Hồ Lâm, cũng nhanh chóng sắp xếp.

“Hừ, xem như nó còn có chút bản lĩnh.” Hồ Bách Nhân nói.

Dì Thẩm vẫn đang tất bật chuẩn bị đồ ăn dưới bếp, bà quen với việc Hồ gia mỗi người đều bằng mặt mà không bằng lòng nhau.

Nhất là Hồ Bách Nhân, nếu ông ta không vui tốt nhất nên tránh thật xa, còn lúc ông ấy vui thì cũng nên tận lực mà tránh ra.

“Cậu chủ đâu rồi?” Hồ Bách Nhân vẫn không quên hỏi dì Thẩm.

“Dạ, cậu chủ đang ở trên phòng.” Dì Thẩm cẩn thận cúi thấp đầu trả lời, tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

“Gọi nó xuống đây cho tôi.” Hồ Bách Nhân tâm trạng thoải mái hơn, cũng không làm khó dì Thẩm.

Dì Thẩm nhanh chóng lên phòng gọi Hồ Tiêu.

Nhưng hắn ta cả đêm chơi bời quên lối về, làm sao có thể dễ gọi dậy. Bị gọi liên tục lại khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK