Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24

“Đại ca, thực sự không có gì.”

Mao Đầu nghe đàn em báo lại thì càng tức giận.

“Đem Côn lại đây cho tao.”

Một tên đàn em nhìn hai người già này quá mức đáng thương, cũng hơi rụt rè nói nhỏ.

“Đại ca, dù sao…họ cũng già…hay là…”

Nghe đàn em dám nhiều chuyện, Mao Đầu liếc mắt lại.

“Mày cũng muốn như hai tên già kia sao?”

Hắn quát to, tên đàn em sợ hãi thụt về sau.

“Chúng mày không có tiền, không sao, tao tạo điều kiện cho chúng mày có tiền.”

Mao Đầu nói xong, nhận côn từ tay đàn em. Vẻ mặt cười ghê rợn tiến lại gần hai người.

“Cậu..cậu…định làm gì?”

Tuyết Ngụy nằm trong lòng Dung Thất run rẫy, lấy hết can đảm hỏi.

“Đập què chân chúng mày, nhìn cảnh người già gãy chân lết trên đường thì chẳng phải là người ta sẽ cho tiền nhiều hơn sao. Ha ha ha.”

Nói rồi Mao Đầu cười lớn.

Nhưng khi Mao Đầu còn chưa tiến tới gần sát hai người Dung Thất, một chiếc giày thối bay vào mặt hắn, lực đạo khá mạnh làm cho hắn lảo đảo.

Mao Đầu khi đứng vững lại thì nhìn đám đông đang vây xem, vẻ mặt đỏ gay tức giận đỉnh điểm.

“Là đứa nào? Ai? Bước ra, dám ném tao, chúng mày muốn chết sao?”

Đám đàn em cũng nhao nhao tìm kiếm.

Nhưng vừa mới đó, lại một chiếc giày thối khác bay vào giữa trán Mao Đầu, lần này lực đạo vô cùng mạnh, hắn lảo đảo ngã về phía sau.

“Hữu Thủ, sao lại hết giày rồi?”

Hồ Cửu lớn tiếng vừa đi tới, tách đám đông đi vào giữa sân. Anh nói chuyện với Hữu Thủ như đang nói chuyện phiếm.

“Thuộc hạ chỉ có hai chân, không có thêm giày được.”

Hữu Thủ cũng thành thật trả lời, vẻ mặt tỉnh bơ.

“Là chúng mày ném giày vào mặt tao.”

Choáng váng nhưng Mao Đầu cũng gắn gượng đứng dậy, hắn không muốn mất mặt trước đàn em.

Hồ Cửu nhìn hắn la hét, cảm giác chán ghét vô cùng, lại nhìn thấy cha mẹ Dung vị đang run rẩy thê thảm dưới đất. Long Hồ Cửu lại càng tức giận hơn.

Anh tới gần hai người già, muốn đỡ hai người đứng lên.

“Hai vị còn nhớ cháu không?”

Giọng Hồ Cửu trầm ấm, như sợ tổn thương họ.

“Cậu…”

Nhìn chàng trai trước mặt, Tuyết Ngụy ngờ ngợ.

“Hồ…Cửu. Là Hồ Cửu.”

Dung Thất vẫn là tinh mắt hơn, nhìn ra Hồ Cửu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK