Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 152

“Có lẽ thân phận của tôi cũng không có gì hay nên các người mới như thế. Nếu không đã tìm tôi từ nhiều năm trước mới phải, đã vậy cần gì tìm tôi? Hồ Cửu tôi không cần các người.”

Nói xong anh lên xe lạnh lùng rời đi, mặc kệ Hồ Lâm đứng chết trân tại chỗ. Ông ta vì niệm chút tình chị em thuở xưa, ngoài khoảng thời gian năm năm không điều tra được Hồ Cửu đi đâu làm gì ra thì cuộc sống Hồ Cửu đều được điều tra kỹ.

Ai mà ngờ Hồ Cửu lại ngông cuồng như vậy!

“Hừ, đúng là tuổi trẻ, vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì.” Hồ Lâm hừ lạnh cũng lên xe.

Ông nói với người lái xe: “Cậu điều tra một chút, xem nó thế nào? Thiếu thốn có thể hỗ trợ, dù sao chị tôi ra đi cũng còn mỗi nó, tuy thân phận đáng xấu hổ nhưng xem như đây là chút tình nghĩa còn lại của tôi đi.”

Hồ Lâm tự cho là đúng có chút thở dài.

“Tra ra được thân phận Chiến thần cùng người thần bí kia chưa? Thế lực của người thần bí kia ngày càng lớn, tôi không muốn Hồ gia lại sai đường.” Ông ta như chợt nhớ gì đó rồi nói.

“Tra ra được thân phận Chiến thần cùng người thần bí kia chưa? Thế lực của người thần bí kia ngày càng lớn, tôi không muốn Hồ gia lại sai đường.” Ông ta như chợt nhớ gì đó rồi nói.

“Thân phận Chiến thần tuyệt đối bảo mật, Ban Chính trị cũng không có mấy người biết. Còn người thần bí kia càng bí ẩn hơn, vô tung vô ảnh.” Tài xế Bác, cũng là trợ lý của Hồ Lâm cung kính trả lời.

Hồ Lam trầm tư lắc đầu, Hồ gia tuy trước giờ đều là một trong những gia tộc đứng đầu. Nhưng thế hệ sau của Hồ gia không ai nổi bật, thậm chí có phần sa sút.

Vì giữ hình tượng, bọn họ vẫn xây dựng những người thế hệ sau một vỏ bọc ưu tú. Tuy nhiên sự thật ra sao bọn họ biết rõ, điều bọn họ cần là tìm người ưu tú hỗ trợ Hồ gia.

Tất nhiên công lao hay mọi thứ đều do những người Hồ gia đón nhận, đó cũng là lý do Hồ Lâm tìm Hồ Cửu.

Dù sao tìm người ngoài cũng cần cho người nhà một cơ hội, huống hồ đây là cơ hội tốt để Hồ Cửu có thể về Hồ gì. Chỉ là ông không ngờ mọi chuyện lại khó khăn vậy.

“Tạm ở đây vài ngày đi. Dù sao Chiến thần cùng người thần bí kia cũng đang ở đây, tuy không rõ là ở đâu và làm gì, nhưng tin tức của chúng ta hẳn không sai nhiều. Một trong hai cũng được.” Ông ta ra lệnh cho tài xế Bác.

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp một chút.” Tài xế Bác nhanh chóng lái xe đi.

Hồ Cửu bên này nhanh chóng về lại căn cứ núi Hàng.

“Hữu Thủ, tra cho tôi. Tra mọi thông tin liên quan về tôi, một điểm cũng không bỏ sót, tra cả Hồ gia, bí mật của họ dù là cọng lông tơ cũng tra cho ra cho tôi. Chuyện này tuyệt đối bí mật, hiểu chứ?” Anh nhanh chóng phân phó thân tín của mình.

Hữu Thủ nhìn thái độ của Hồ Cửu, cũng đoán vài phần là ai đó chọc giận anh. Nhưng anh ta không dám hỏi, chỉ là hơi chần chừ.

“Có gì sao?” Hồ Cửu thấy thái độ của Hữu Thủ thì chợt hỏi.

“Hồ gia bên kia cũng là người nhúng tay trong trận truy đuổi Dung Vị lần này. Gia tộc lớn thường rất khó điều tra.” Hữu Thủ thẳng thắn nói.

“Khó sao? Cần thì trực tiếp bắt người đánh cho tới khi khai mới thôi.” Hồ Cửu lạnh giọng nói.

Vẻ mặt của anh không khác gì Atula hiện thân.

Hữu Thủ hơi lùi một chút, có một cảm giác sợ hãi vô hình.

Hữu Thủ cảm nhận rõ sự nguy hiểm trên người Hồ Cửu, anh ta cảm nhận được uy áp này của Hồ Cửu chỉ thấy ở trên chiến trường, trong những lần sinh tử trong mảy may.

Chỉ là hiện tại, dù là Hồ gia có nhúng tay vào chuyện Dung Vị thì với tác phong của Hồ Cửu cũng sẽ từ từ mà chơi chết bọn họ.

Nhưng anh lại để người điều tra, Hồ gia cùng Hồ Cửu có quan hệ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK