Vân Thư gật đầu: “Hàng năm nhân viên Vân Thị đều được nghỉ sớm, đều là vì ba mẹ chị muốn ở bên chị nhiều hơn, cũng muốn nhân viên về nhà sớm hơn.”
Tạ Mẫn Tây đột nhiên hâm mộ Vân Thư từ nhời lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bắt giác nói ra: “Chị dâu, em thật hâm mộ chị.”
Vân Thư nói: “Chị còn ghen tị với em đó.”
Tạ Mẫn Tây: “Em có gì mà ghen tị chứ.”
Vân Thư: “Ghen tị nhiều.”
Cả đường hai người họ nói cười đến quảng trường Thời đại, Vân Thư đỗ xe ở gara dưới lòng, đất, bắt đầu đi dạo phô mua quân áo.
Đến giờ ăn trưa, Vân Thư đề nghị: “Chúng ta lên lầu ăn đi?”
Tạ Mẫn Tây đáp: “Được thôi.”
“Cửa tiệm này đi chị dâu, ngửi mùi rất thơm.” Tạ Mẫn Tây chỉ vào một cửa tiệm rồi nói với Vân Thư.
Vân Thư cũng cảm thấy rất thơm: “Được, cửa tiệm này đi, chị cũng cảm thấy rất thơm. Có lẽ hương vị rất tốt.”
Hai người họ cứ như hai nữ sinh trung học, khoác cánh tay nhau, vô cùng thân mật, nói ra không ai tin hai người này là quan hệ em chông và chị dâu.
Bạn bè cùng trang lứa ngồi với nhau, nói chuyện, tán gầu không. chú ý đến thời gian, hai người họ ngôi một tiếng rưỡi mới ra ngoài, hơn nữa đều ưỡn bụng, Tạ Mẫn Tây nói: “Chị dâu, cửa tiệm này ngon thật.”
Vân Thư đáp: “Đúng vậy, hai chúng ta vận may quá tốt, đi theo mùi vị, tìm được một cửa tiệm thật tuyệt vời.”
Tạ Mẫn Tây nói: “Trở về kéo máy anh trai em đên đây nêm thử.”
Vân Thư: “Ý tưởng này không tồi.”
Vì buôi trưa hai người họ ăn quá no cho nên mua quần áo ở trung tâm thương mại đến sáu giờ chiêu vận chưa về nhà.
Tạ phu nhân lúc thì gọi điện, lúc thì dặn dò: “Khi nào về ăn cơm? Đi đường chậm chút.”
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây trả lời bản thân rất an toàn, hơn nữa đã ăn cơm mới cúp điện thoại, Vân Thư rất tò mò hỏi Tạ Mãn Tây: “Mãn Tây, mẹ là kiểu người thế nào?”
“Mẹ là người phụ nữ thông mình và ngu ngốc nhật trên thê giới. ” Đánh giá của Tạ Mân Tây khiến Vân Thư không hiều.
Vân Thư đặt quần áo đã mua ở ghê sau, rôi lái xe vê nhà.
Tạ phu nhân đi tới đi lui trong đại sảnh, lúc thì nhìn đồng hò, lúc thì xem điện thoại di động.
Đợi Vân Thư và Tạ Mẫn Tây trở về thì đã hơn tám giờ, Tạ phu nhân nhìn thấy hai người họ mới yên lòng.
Vân Thư nhìn ra Tạ phu nhân đang lo lắng kỹ năng xe của mình. Cũng đúng, mười tám tuôi lầy được bằng lái xe, mới hai năm, nếu như là bà Vân thì cũng sẽ lo lắng.
Vân Thư nói: “Mẹ, hai chúng con không sao. Chẳng phải vệ rôi sao.”
Tạ phu nhân: “Nếu sau này về trế như vậy thì đừng đi ra ngoài nữa.”