“Đi cùng Mẫn Thận? A, được, tớ hiểu rôi. Không cần vội, năm sau hai người vệ cũng không sao. Tớ gọi cũng không có việc gì.” Vân Thư đây hoàn toàn là xúi giục.
Cậu nhóc vừa uống sữa, vừa mở to mắt nhìn Vân Thư gọi điện thoại: “Chồng, anh biết Mẫn Thận đi đâu không?”: Đây là một tin tức hay, phản ứng đầu tiên của Vân Thư là phải nói chuyện này cho chồng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trạc Chi
2. Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn
3. Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)
4. Nắm Đấm Nho Nhỏ
=====================================
Tạ Mẫn Hành: “Thành phó B?”
“Anh biết? Vậy anh có biết Khinh Khinh đi đâu không?”
“Cũng ở thành phố B?”
Vân Thư cảm thấy thế giới này cực nhàm chán: “Anh có thể đừng thông minh như vậy được không.”
Tạ Mẫn Hành vừa mới họp xong, đang trên đường trở lại văn phòng, nghe cô gái nhỏ oán giận, nhẹ nhàng Cười n nói: “Được được, anh không biết gì cả.
Tạ Mẫn Hành không chút giấu diềm lời nói chiều chuộng của mình.
“Nhưng anh đều đã biết.” Vân Thư bĩu môi làm nũững.
Tạ Mẫn Hành: “Vậy anh giả bộ không biết gì cả, em hỏi lại lần nữa đi?”
Nhân viên đi ngang qua với những nhân viên nghe lén đều cảm thây tổng giám đôc của bọn họ quá, quá, quá chiêu vợ rôi.
Từ sau khi tổng giám đốc kết hôn, công ty rât ít tăng ca.
Ngày nào cũng đúng giờ đến đón phu nhân về nhà, từ sau khi làm ba, khắp người Tạ Mẫn Hành đều tỏa sáng.
Mặc kệ là ai nói chúc mừng, anh đều cười nói lại cảm ơn.
“Chồng! Ngày mai em phải trở lại thân phận sinh viên rồi. Anh có muốn tối nay mời bọn em ăn cơm không?”
Vân Thư nói “Bọn em?”
“Đúng vậy, phòng bếp nhỏ có được không?”
Tạ Mẫn Hành đầy cửa đi vào văn phòng, ngồi trên sô pha nói: “Để anh đi trả tiên sao?”
Vân Thư ngượng ngủng cười CƯời: “Sao anh lại nói như vậy.”
Hình như cậu bé nghe thấy giọng nói của Tạ Mẫn Hành, cậu nhóc ngừng uống sữa, vươn móng vuốt nhỏ ra đòi điện thoại.
“Chồng, hình như con trai muốn nói chuyện với anh.”
Nhắc đến con trai, nụ cười trên mặt Tạ Mẫn Hành không hạ xuống được: “Được, em mở loa lên đi.”
“Oa nha, a, a” Cậu bé lèm bèm trong miệng.
Tạ Mẫn Hành: “Con trai, ở nhà đợi ba, buồi chiều ba dẫn con ra ngoài hóng gió được không?”
Cậu bé cười ha ha không ngừng.
Tiếng cười xuyên qua điện thoại truyền đến Tạ Mẫn Hành.
“Được rồi, đừng cười nữa, nước bọt lại chảy rồi.” Vấn Thư lấy lại điện thoại: “Chồng, anh mau chăm chỉ, kiếm tiền, em với con đợi anh về.”
“Được.”
Vân Thư gửi địa chỉ cho Tạ Mẫn Tây và Giang Quý, hẹn bảy giờ gặp mặt ở phòng bếp nhỏ.
Mặt tiền cửa hàng của bà Tạ vẫn đang trang hoàng, hôm nay bà ây lại đên, bởi vì có một ít tài liệu cân tự giám sát.