“Yo, không phải là iu đây” Chu à?
Sắp mùa hè rồi, quấn dày thế làm gì?
Sợ mọi người nhận ra mình là ngôi sao già à?” Vân Thư chỉ cao giọng với từ khóa “tiu đây” “ngôi sao già”.
Xung quanh toàn là những người vừa tan làm đỗ ra đường đê giải trí, gặp, phim lớn trong năm tất nhiên một số người sẽ chọn dừng lại xem.
“Vân Thư!” Chu Yên hạ giọng cảnh cáo. Đừng quá đáng!
Vân Thư không ngót hét lên: “Làm g thế? Đúng rồi, cô đeo kính râm làm 2 gì? Ò, lại làm bộ tóc giả khác à, khá giênh thật đấy, nhưng nó không ngăn được sự thật răng cô bị hói.
Haizz, cô xem trí nhớ của tôi, lúc trước không phải cô bị người khác cạo lông mày rôi à, là tôi quên tôi xin.
lỗi nhé. Không phải cố ý chạm vào nỗi đau của cô đâu.”
Dần dần xung quanh nhiều người hơn.
Chu Yên ở bên cạnh hét lên: “Chưa thấy bao giờ à, nhìn gì mà nhìn, cút hết đi.”
Vân Thư không sợ lớn chuyện: “Mọi người đúng là chưa thấy bao giò, ngôi sao không biết xấu hồ lại là tiu đây.”
Bà Tạ siết chặt tay Vân Thư, nhắc nhở cô phải chú ý đến thê diện của nhà họ Tạ, giữ chút thể diện cho ông Tạ. Bởi vì khi Vân Thư chơi lớn, không ai có thê ngăn cản được. Bà Tạ chỉ có thê nhắc Vân Thư chú ý.
Bị bà Tạ nhắc nhở, Vân Thư im lặng không nói, để Chu Yên đuổi những người xung quanh đi.
“Chi, chị đúng là có cô con dậu tốt.”
Cuối cùng Chu Yên cũng đuổi được những người ngoài cuộc, vội vàng tiền lên chỉ vào Vân Thư nói với bà Tạ.
Vân Thư trợn tròn mắt: “Mẹ tôi đương nhiên có cô con dâu tốt, còn là cô con dâu đánh nhau rất giỏi. Sao “hôm nay ngôi sao Chu lại ra ngoài thế?”
Chu Yên hít một hơi thật sâu, cô ta nhìn Vân Thư: “Sao lại tức giận thé, tôi là người tình của anh Tạ đấy.
Nhưng cũng làm được hai mươi năm, dù có tức giận cũng vô ích. Có biết tại sao tôi thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật không, là anh Tạ ra tay, là anh ây giúp tôi. Cho nên Vân Thư cô cứ tức giận đi, tôi sẽ tiếp tục ở với anh Tạ. Chị, chị cũng đừng ghen tuông quá.”
Trái một câu anh Ta, phải một câu anh Tạ, bà Tạ nghiên răng nói: “Con gái của tiu đây, cả đời chỉ làm tiu đây, không được gặp ánh sáng, không có mặt mũi nhìn người khác. Có gì mà tự hào?”
“Sai rồi.” Vân Thư ngắt lời bà Tạ.
“Mẹ, mẹ để cao cô ta quá.” Vân Thư cười khinh thường: “Còn cô, đừng tự gọi mình là người tình nữa. Cô không xứng.”
Sau đó, cô nói: “Làm tiu đây cũng cần tư cách hiểu không? Tiu đây là kiêu có thê cướp trái tim của một người đàn ông, khiến anh ta phải ly hôn với vợ, tuy cách gọi không tôt đẹp gì, nhưng người làm tiu đây có bản lĩnh khiên người khác chửi bới, người người đánh đập. Người tình và bao nuôi thì khác, người tình là đàn bà và gian tình, cô đã lớn tuổi không giông người tình, ngược lại giỗng người già. Gian tình không Ti thấy ánh sáng, cân ngày ngày được nuôi nắng như cho lợn ăn, không giông, lợn không cần thế, Ít nhất còn thây được ánh sáng, mẹ nhìn xem Chu NCT]: không bằng một con lợn. Còn nói về bao nuôi, cách hiểu tốt nhất là như phục vụ một người, đối tượng phục vụ giỏng người tình, là một người, bao nuôi thì giông một người hâu, không đúng, không phải người, bao nuôi giỗng nuôi một con chó, chó giờ còn đất hơn cô ta, gọi là tới, không có không gian và thời gian riêng †ư, cũng chính là bán thân. Nêu nói như thế, bao nuôi không bằng cave. Mẹ nhìn xem, Chu Yên có phải, không bằng chó lợn không.