Vừa nói xong, Tạ Mẫn Tây đỏ mặt: “Chị dâu, anh của em đang nghe kìa.”
Ngay khi Tạ Mẫn Hành xuất hiện, thì Vẫn Thư lập tức im lặng.
Buổi sáng, trước khi đi ra ngoài, Tạ Mẫn Hành bảo cô phải mặc thêm áo khoác, chất chiffon mỏng, lo Vân Thư sẽ bị cảm lạnh, không mặc thêm áo khoác thì phải thay bộ khác.
Cuối cùng, cả hai đôi co hơn nửa tiêng, Vân Thư mới thỏa hiệp.
“Yo, Giang Quý. đến rồi à.” Ông Vân đứng dậy chỉ vào Giang Quý giới thiệu với ông Tạ.
“Đứa nhỏ này là người nhà họ Giang, hiện là hiệu trưởng của Thương Kiều.”
“Phụt!” Tạ Mẫn Tây phun ra Sprite mà cô ấy vừa uỗng.
“Sao vậy, Mẫn Tây?” Lâm Khinh Khinh đi tới, câm với khăn giấy lau khóe miệng Tạ Mẫn Tây.
Hiệu trưởng của Thương Kiều, Tạ Mẫn Tây nhớ vệ đôi tác hẹn hỏ trên mạng của mình.
“Chị dâu đâu?”
Lâm Khinh Khinh nói: “Vừa mới đi vệ sinh.”
“Ò, em không sao đâu chị Khinh Khinh, lúc nãy em bị nghẹn.”
Giang Quý luôn để mắt đến tình hình của Tạ Mẫn Tây, quả nhiên vừa nghe hiệu trưởng của Thương Kiều, Tạ Mẫn Tây đã không kìm lòng được.
Sau khi Giang Quý tỏ ra thiện chí, trước mặt bồ vợ tương lai, thì ngồi cạnh Tạ Mẫn Hành. Hai người họ ngồi bên nhau. Vân Thư và Lâm Khinh Khinh nhìn nhau, cảm thấy không lẽ ngày tận thế sắp đến.
Vân Thư đi tới chỗ hai người, chỉ vào Tạ Mẫn Hành: “Chồng, nhích qua, em muốn ngồi ở giữa.
Ngồi giữa Tạ Mẫn Hành và Giang Quý, không nghĩ, Tạ Mẫn Hành nhất định sẽ không đồng ý. Anh lôi Vân Thư: ngôi ở bên cạnh anh: “Em ngoan ngoãn chút, ngôi đây.”
“Chồng!” Vân Thư làm nũng.
“Ngoan.” Nhìn này, lại là giọng điệu của buổi sáng. Vấn Thư bỏ cuộc.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Khinh Khinh: “Cậu lên.”
Cái này, nếu ngồi ở giữa, một bên là Tạ Mẫn Hành, chồng của bạn. Lâm Khinh Khinh lắc đầu từ chối.
Giang Quý chỉ về bên còn lại của anh ây: “Khình Khinh, ngồi ở đây.”
“À, ồI”
Bây giờ, chỉ còn lại Tạ Mẫn Tây.
Với ánh mắt kêu cứu của Vân Thư và Lâm Khinh Khinh, Tạ Mẫn. Tây bước tới: “Anh ơi, em có thê ngôi ở giữa không?”
Kết quả là Tạ Mẫn Hành và Giang Quý đồng thời chuyền sang hai bên, để như§ng chỗ cho Tạ Mãn Tây.
“Các con, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”
Đứa trẻ ngốc. Lâm Dực vỗ tay trong sân: “Được rôi được rôi, ăn thịt thôi.”
Lâm Khinh Khinh mua một chiếc bàn tròn lớn, vừa đủ cho mọi người ngồi.
Ông ‘ Tạ bối rối chuẩn bị một cái có rời đi, đến công ty. Bà Tạ thấy sự bối rồi của ông ây, nhớ ra mục đích của mình, bà ây đến gần ông Tạ nói nhỏ: “Chồng, ông đừng đi, mau nhìn Khinh Khinh “