Mục lục
Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Mẫn Hành hôn lên môi cô lần nữa, không quan tâm đến người đang gõ cửa, bàn tay tiếp tục đì xuống phía dưới.

Th gõ cửa vẫn vang lên, Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, chị có ở trong phòng không?”

Vân Thư quay mặt đi, khó khăn hít một hơi rôi nói: “Nghe đi, là Mẫn Tây, nhất định là có chuyện gì đó, anh, anh bỏ ra.”

Đồ ngủ của Vân Thư đã bị mở ra, bra cũng bị tháo ra, dây áo tuột xuống, Vân Thư thấy thế thì khuôn mặt đỏ bừng lên.

Tạ Mân Hành giữ tay Vân Thư lại, nhịp thở của cô nhập nhô theo lỗng ngực: “Đứng dậy.” Tạ Mẫn Hành chỉ đành đứng lên thả Vân Thư ra, với tính cách của em gái anh, gõ cửa mà không mở thì cô ây sẽ không chịu đi.

Vân Thư chạy vào nhà tắm chỉnh lại áo quân, mở cửa ra thì thây Tạ Mẫn Tây vân đang gõ cửa, Vân Thư nhìn vào trong phòng một cái, kéo Tạ Mẫn Tây xuông tâng, đi về phòng của cô ây.

“Chị dâu, chị làm sao thế?”

“Cái gì làm sao?”

“Tại sao quanh môi chị đỏ thế, còn cổ chị bị sao vậy?” Tạ Mẫn Tây vừa dút lời, Vân Thư xông vào trước gương nhà tắm của cô ây ngay lập tức, đúng thật là có dấu vết lưu lại do lúc nãy dùng lực mạnh quá. Da của Vân Thư trắng nốn, chỉ cần hôn nhẹ đã có dấu hồng, càng không cần nhắc đến nụ hôn mạnh bạo lúc nãy của Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Tây cũng đi vào nhà tắm, cô ây nhìn Vân Thư ở trong gương hỏi: “Không phải vừa nãy chị với anh trai em đang làm chuyện kia đây chứ?”

Vân Thư híp mắt: “Có ý kiến gì?”

Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Không, không, chị dâu, em thực sự có chuyện cân tìm chị, lát nữa chị và anh trai em có thể về phòng tiếp tục.”

“Cái gì tiếp tục, tránh ra, rốt cuộc bị làm sao? Vừa nãy em hơi bắt thường đó.”

Tạ Mẫn Tây thì thầm: “Anh ấy sắp đến rồi.”

Vân Thư: “Ai?”

Tạ Mẫn Tây vội vàng nói: “Anh ấy, Tứ Quý.”

Vân Thư không hiểu cô ấy có ý gì, Tạ Mẫn Tây sốt ruột lớn tiếng giải thích: “Người yêu trên mạng của em. Tứ Quý sắp đên thành phó A rôi, em phải làm sao đây chị dâu “

Vân Thư: “Cái gì? Sao anh ta lại đến thành phố A? Không phải là vì em đấy chứ? Hai người quen nhau như thế nào?”

Tạ Mẫn Tây: Không phải em muốn chuyên về Thương Kiêu sao, nên em mới nghĩ cách, sau đó thêm QQ của anh ây, xem anh ấy có thể giúp được chuyện gì cho em không. Nói chuyện với nhau rôi bọn em mới cảm thây cả hai đều không tồi, nên đã trở thành người yêu. Bây giờ đột nhiên anh ây nói đên, còn nói sẽ giúp em chuyên, vê Thưởng Kiều, đây rõ ràng là muốn tới tìm em. Nếu như ba mẹ và anh trai em biết được chuyện này, nhất định họ sẽ đánh chết em, đề. điện tử của em cũng sẽ bị tịch thu hết, chị dâu, em phải làm sao đây?”

“Anh ta biết em sống ở đâu không?”

Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Trước đây em từng gửi vị trí cho anh ấy.”

Vân Thư không thể tin được: “Em, em còn gửi vị trí cho anh ta, sao em không gửi bản thân cho người ta luôn đi? Còn nữa, anh ta là ai mà có thể giúp em chuyền về? Đây là em đang tự bán mình đó, trời ơi.”

Tạ Mẫn Tây: “Em nhìn thấy thông tin liên lạc của hiệu trưởng sau này được viết trên tường lúc em mới nhập học cấp ba, em đã lưu lại, sau đó kết bạn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK