Anh ta không biết nên vui hay hoảng hốt.
“Được rồi, đừng khóc, em đang nhớ Tạ Mẫn Thận qua anh chứ gì, tới quê hương của Tạ Mẫn Thận lại bắt đầu nhớ anh. Sao em nhiều chuyện thê?
Đúng là khó hầu hạ.”
Dương Nhiễm ngừng khóc, người anh trai này không đáng để nhớ.
Người anh ấm áp trên mạng là anh trai nhà người ta, còn anh trai nhà cô ấy, báo, báo hơn cô ấy.
“Anh, em Cúp nhé. Em sợ tình anh em đứt gấy.’ Trong lòng Dương Nhiễm cũng không khó chịu nữa, cô ấy sợ lát nữa lửa giận bị châm ngòi.
Hắc Hùng: “Anh chỉ nói thật.”
“Trùm ma tuý tới nước Bắc rồi, anh biết không?” Dương Nhiễm nghiêm túc nói.
Hắc Hùng thật sự không biết: “Cậu ta trồn tới giờ vẫn chưa bị tìm ra, hoá ta là tới nước Bắc.”
Anh, em xin anh quan tâm tới em đi, lẽ nào anh không tò mò em anh có bị anh ta bắn chết không à?”
Hắc Hùng không ngủ nữa, ngồi dậy: “Nói đi, em làm gì cậu ta rồi?”
“Kiếm đâm vào ngực, người này vẫn chưa chết, vẫn còn ở nước Bắc, nhưng Tạ Mẫn Thận đã bị bắn.”
“Bình thường, hai người một bụng ý đồ xấu, âm thầm lợi dụng lực lượng duy trì hoà bình, tiêu diệt bạ căn cứ trọng điểm của người ta, nêu là anh, không giết cả hai người sẽ không xuôi hận.”
Xem xem, anh ta là người như nào, lúc này lại đứng trên lập trường trùm ma túy nói chuyện.
Dương Nhiễm: “Nêu anh ta giêt bọn em, còn không phải vì anh ta không có kỹ năng, em không bị thương, Tạ Mẫn Thận cũng tránh được. Không thể phủ nhận, thân thủ của trùm ma túy đúng là rác rưởi, lúc đó rốt cuộc là anh nhằm mắt cho anh ta vào mafia như nào thế, cuối cùng thiếu chút nữa thành nuôi ong tay áo.”
Hắc Hùng: “Em cũng nói lúc đó anh mù mà.”
Khi Ta Mẫn Thận về nhà, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành đều ở trong nhà họ Tạ, đặc biệt là Vân Thư, nhìn anh ây mãi, khiến anh ấy bị anh trai nhìn chăm chằm.
Anh ấy. giật mình, đúng là anh Ấy từng có suy nghĩ không nên có, nhưng chỉ thoáng chốc thôi, sau khi anh ây rời đi đã biến mắt ngay, anh trai có thể đừng nhìn anh ấy chằm chằm nữa được không.
“Chị dâu, có phải chị có câu hỏi gì muốn hỏi em không?”
Vân Thư chớp mắt, sau đó liếc nhìn Tạ Mẫn Hành: “Không CÓ, Có phải là biểu hiện quá rõ ràng rồi không?
Bà Tạ cầm trong tay một xấp ảnh, là ảnh của các thiên kim tập đoàn lớn, bà ấy thấy bọn trẻ đều Ở đó, nói: “Vừa hay các con ở đây, các con chọn giúp mẹ đi.”
“Mẹ, chọn cái gì?”
“Cho Mẫn Thận xem mắt.”
Tạ Mẫn Thận bỏ trốn.
Tạ Mẫn Hành nhìn cô gái nhỏ đang phần khích, có vẻ như cô rất quan tâm.
Bà Tạ thực sự lo lắng chuyện chung thân đại sự của con trai, trong xấp ảnh, Vân Thư biết một nửa. Có một SỐ người trong sô họ là bạn học cũ của cô.
Vân Thư không dám tưởng tượng bạn học làm em chồng.
“Mẹ, mẹ có biết ở đây có bốn người là bạn học của con không.”