Vân Thư tạm biệt ông bà rồi kéo theo Tạ Mẫn Tây đi ra ngoài: “Ôi trời ơi, cuối cùng cũng có thể hít thở không khí. Em xem, tôi qua anh trai em còn nói với chị trọng nhà rất an toàn, hôm nay lại bắt đầu phòng bị cái này phòng ngừa cái kia, chúng ta cần phải để phòng ai chứ?”
Nước Bắc là một đất nước hòa bình, chế độ cha truyền con nội đã bị lật đỗ từ hàng trăm năm trước, cô không biết những rắc rồi và phức tạp cạnh tranh trong Hoàng tộc.
“Hóa ra chị cũng muốn ra ngoài.” Tạ Mẫn Tây, một cô gái không am hiểu thế sự ngồi bên cạnh Vân Thư.
Vân Thư: “Sao lần ra nước ngoài này trông em có vẻ không vui? Trong lòng có tâm sự sao?”
Tạ Mẫn Tây khẽ gật đầu.
Trong danh sách chuyển đến Thương kiêu có tên cô ấy.
Tạ Mẫn Tây hỏi: “Tên thật của chị là Gì?
Vân Thư lo lắng.
“Cần chị giúp không?” Vân Thư tiếp tục hỏi.
Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Chị dâu, em có thể tự giải quyết.”
“Vân Thư, chào cô.”
Nam Liêu, cô ta thực sự vẫn theo dõi Vân Thư mọi lúc, ngồi còn chưa nóng chỗ thì cô ta đã đến.
Xung quanh không có người ngoài, chỉ có một cô học sinh cấp ba là Tạ Mẫn Tây: “Gặp công chúa mà không hành lễ San Giọng điệu nghe có vẻ niềm nở, trong lòng Vân Thư cảm thấy rất khinh bỉ, nhìn thấy em chồng của cô ở đây nên đến tạo ẫn tượng tốt.
Xem ra cô ta vẫn chưa từ bỏ chồng cô.
Tại sao Tạ Mẫn Hành lại là người nhận được nhiều sự yêu thích như thế?
“Xin lỗi, tôi đang, mang thai, không thể đứng dậy được.” Vân Thư cũng mỉm cười trả lời Nam Liêu.
Tạ Mẫn Hành nói, ở nước Nam cô không cần phải sợ bất kỳ ai, nhà họ Nam Cung sẽ che chở cho cô, nhà họ Tạ cũng sẽ bảo vệ cô.
Quan trọng nhất là Tạ Mẫn Hành đã nói không ai dám đắc tội với cô vợ bảo bồi của anh.
Nam Liêu nhìn Tạ Mẫn Tây ở bên cạnh một cái, lúc đầu Tạ Mãn Tây khá ủng hộ cô ta và Tạ Mẫn Hành ở bên nhau, sự giáo dục của cô Ấy luôn coi trọng lễ nghĩa, tại sao cô ấy không nhắc nhở Vân Thư?
Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu em đã mang thai hơn năm tháng tôi, lại là một đứa nhóc mập mạp, thực sự không thể đứng lên được thưa công chúa”
Được lắm, thì ra Tạ Mẫn Tây cũng bị Vân Thư mua chuộc.
Nam Liêu: “Vậy tôi có thể ngồi đây không?” Bên cạnh vẫn còn chỗ trồng.
Vân Thư khó chịu: “Cô là công chúa, phòng khách sạn của chồng tôi cô còn tùy ý đi vào, đây chỉ là một băng ghế công cộng mà thôi, ai dám cản cô?”
“Thì ra cô cũng biết chuyện đó, vậy cô đã đọc được tin nhắn tối đó của tôi chưa?”
Ăn miếng trả miếng, ai cũng không nhượng bộ.
Tạ Mẫn Tây liếc nhìn, quả pháo đã được châm ngòi.
“Tội đã copy tin nhắn đó gửi. cho chồng tôi. Tin nhắn cô gửi có nội dung gì thế? Phiền cô nói lại cho tôi nghe.”
Nam Liêu không tin.
Vân Thư lo lắng nói: “Chồng tôi vừa về đến nhà đã quỳ trên bàn giặt, còn nói những tin nhắn đó đều là giả. Tôi cũng không biết cô đã gửi gì mà chông tôi lại rồi rít giải thích, hơn nữa còn xin tôi tha thứ.