Tạ Mẫn Hành im lặng mấy giây rồi nói: “Thiếu phu nhân, không phải phu nhân.”
Quản lý Mao: “Vâng, tổng giám đốc.”
“Cô ấy đi ăn cơm chưa?” Tạ Mẫn Hành trở lại văn phòng, trong đầu đều là dáng vẻ Vân Thư lưu luyện không rời, còn có hốc mắt ửng đỏ đó khiến trái tim anh như bị thứ gì đó nắm chặt lấy, khó chịu. Anh tính lúc này mới gọi điện thoại hỏi tình hình cụ thê.
Quản lý Mao: “Thiếu phụ nhân vẫn chưa đi, cô ây đang ngôi ở bàn làm VIGC Ú Tạ Mẫn Hành: “Chỉ có một mình cô ấy sao?”
Quản lý Mao nhìn Xung quanh không có ai: “Vâng, tổng giám đóc.”
Trong đầu Tạ Mẫn Hành đều là Vận Thư một mình lẻ loi chịu âm ức, anh muốn khẩn cập chạy tới bên cạnh cô, nhưng lý trí nói cho anh biết có lẽ nên đê mặc Vân Thư, không nên quản quá nhiều.
Tạ Mẫn Hành: “Coi chừng cô ấy. Bốn giò chiều nay công ty tan làm.”
Quản lý Mao ôm điện thoại di động kích động, tay chân múa lộn xộn: “Vâng, tông giám đóc.”
vấn Thư nhìn wechat, kích vào “ông ” trên màn hình nói: “Để ý em! Đề ý sẵi Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, đuôi lông mày Vân Thư đều là ý cười, nhận điện thoại: “Alo, ông xãt”
Âm thanh ngọt ngào quét đi sự bất an trong lòng Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành: “Đang làm gì vậy?”
“Ở văn phòng, bọn họ đã đi ăn cơm, em thấy rất chán.”
Tạ Mẫn Hành: “Sao lại không đi ăn cơm?”
“Em không đói.”
“Sức khỏe quan trọng, hôm nay bụng còn đau không?”
Vận Thư đi qua ngồi ở trên đài cửa số: “Không đau nữa.”
Tạ Mẫn Hành: “Chồng cho em một lời khuyên, muốn nghe không? Muôn nghe thì hôn chông!”
“Chụt!” Vân Thư dùng sức hôn điện thoại di động: “Ông xã, anh nói đi.”
“Văn phòng của em với quản lý tổng cộng có mười lăm người. Đôi diện công ty có một cửa hàng bánh ngọt, em đi vào mua mười lăm ly nước, để lúc bọn họ nghĩ trưa xong làm lại sẽ có nước uông, đây cũng xem như là lời chào hỏi của em với tất cả mọi người.
Vân Thư: “Đúng ha, sao em lại không nghĩ đến chứ. Chồng, anh thật tuyệt vời, yêu anh.” Vân Thư xúc động khiển khuôn mặt già của Tạ Mân Hành đỏ lên.
Tạ Mẫn Hành: “Hiện tại em cũng có việc phải làm, đến cửa hàng bánh ngọt đó nêm thử bánh ngọt bên trong giúp tôi, xem cái nào ngon, kỷ niệm công ty cân phải mua bánh ngọt.”
“Chậc, Tạ Mân Hành, anh muôn đề em đi ăn chút gì đó lót bụng đúng không, đừng lây chuyện kỷ niệm lừa gạt em.” Vân Thư vô tình vạch trần Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành: “Ngoan, gọi là chồng.” .
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
“Không, Tạ Mẫn Hành.”
Cuối cùng, Vân Thư nói: “Anh mau đi ăn đi, mẹ nói dạ dày của anh không tốt, bây giờ em đi mua bánh ngọt đây.”
Tạ Mẫn Hành bị cúp điện thoại, suy nghĩ cân thận: Tại sao mình không biệt dạ dày của mình không tốt nhỉ?