Mục lục
Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đủ rồi.” Ông Tạ không muốn nhớ lại quá khứ.

Vân Thư bĩu môi: “Hoá ra ba cũng biệt mình làm bao nhiêu chuyện sai trái, không dám nghe à. Ba, đúng là me yêu ba, nếu là Tạ Mẫn Hành dám thể, con sẽ bóp chết ngay. Bóp chết cũng chưa đủ, con còn phải tách họ ra chôn, chết cũng không cho họ gặp nhau. Có sự so sánh ba sẽ biết phụ nữ bình thường đáng sợ như thê nào.

Ba nói xem, mẹ yêu ba chết đi sông lại nhiều năm như vậy, vậy mà người ba tin lại là Chu Yên. Phu thê kết tóc, niềm tin cơ bản nhất cũng không còn, tình yêu đã bị ba làm hao mòn hết, không chừng còn có xu hướng bạo lực, sao có thể tiếp tục sống được với ba được? Ly hôn sớm giải thoát sớm.”

“Mẹ con nói với con như vậy sao?”

Vân Thư vươn tay chỉ vào mắt: “Con không mù, con nhìn tận mắt. Nếu không yêu một người sẽ không ở bên người đó hai mươi năm, còn sinh ba đứa con?”

Vân Thư hỏi: “Ba, ba biết Suy nghĩ thật sự của mẹ rôi, ba định sẽ n gi?”

“Dù sao thì ba cũng sẽ không ly hôn.”

Lúc này Vân Thư nghỉ ngờ, ba chồng ngôi lên chức chủ tịch công ty như nào, không có EQ, IQ cũng tháp.

Vân Thư lại hỏi: “Ba, ba có yêu mẹ không? Hôn nhân không có tình yêu là cực hình đối với hai người. Nếu yêu thì nghĩ cách theo đuổi, nêu không yêu thì nhớ cả hai bên đều tự do.”

Vân Thư nói xong đứng dậy rời khỏi văn phòng chủ tịch.

Khi chỉ có một mình, ông Tạ yếu ớt nhắm mắt lại, đặt tay lên trán.

Vân Thư xử xong một người, bắt đầu tìm người còn lại.

Căn gác phía tây của nhà họ Tạ là một căn nhà trệt, có một phòng kính lớn tràn ngập ánh sáng, bà Tạ đã khéo léo biên nó thành một thế giới của hoa cây xanh.

Ở đây có một chiếc ghế sô pha, bà Tạ và Vân Thư đang ngồi cạnh nhau.

“Mẹ, con sẽ không nói vòng vo nữa.

Con nói thật cho mẹ, lúc nấy còn vừa đến công ty để gặp ba. Con đã nói với ông ây một số lời thật lòng. Con cũng muôn nói với mẹ. Mẹ biết con rất quan tâm đến chồng con, em dâu cũng là em con, họ thật ra không muôn mẹ và ba ly hôn.”

Vân Thư bờ la bờ la, nói một số chuyện quan trọng với bà Tạ.

Bà Tạ yên lặng nghe Vân Thư nói, nghĩ đến đứa nhỏ, sao mà bà ây nỡ?

Nhưng khi nghĩ về trải nghiệm của bản thân, cuộc đời, bà Tạ muốn được giải ¡ phóng nhiều hơn, còn tiếp tục thì bà ấy sẽ phát điên mất.

Trong lòng Vận Thư ủng hộ q quyết định của bà Tạ, vì cô không thê chịu đựng được sự phản bội của chồng với người phụ nữ mà mình căm hắn.

Trái tim cô bé nhỏ đến mức không thể chứa nổi một hạt cát. Bà Tạ có thê chịu đựng được mây chục năm, Vận Thư muốn xem bà Tạ nghĩ như thế nào, người chồng nhự vậy không ly hôn lẽ nào đợi đến Tết?

Đã phá hoại hôn nhân của mẹ cô, giờ lại tới phá hoại hôn nhân của cô.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến Tạ Mẫn Hành, Vân Thư vẫn quyết định thử giúp đỡ mẹ chồng một lần, nêu yêu nhau thì sẽ tìm đường xuông cho nhau.

Nếu không yêu thì buông tay sớm.

Vân Thư cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác tội lôi nào trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK