Vân Thư: “Vẫn chưa biết, sao vậy?”
“Nhà mới của chúng ta đã hoàn thành, chỉ còn trang trí, chúng ta sẽ trang trí theo ý mình hay là mời chuyên gia xử lý?”
Vân Thư thò đầu ra khỏi phòng tắm, hỏi: “Chúng ta thực sự có nhà mới sao?”
Tạ Mẫn Hành mở một trang báo nói: “Đương nhiên có, nếu em muốn tự trang trí, tan làm không có việc gì chúng ta đi dạo một chút ở cửa hàng tư nhân đi.”
Vân Thư: “Em muôn đi xem câu trúc của ngôi nhà trước, không không, anh vẫn nên trực tiếp tìm người chuyên nghiệp trang trí theo sở thích của anh, em sao cũng được, không kén.” Nếu trang trí theo yêu câu của cô vậy thì sẽ có hương vị của cô, sau này Tạ Mẫn Hành cưới thêm vợ, giữ lại căn nhà đó sẽ khiến người ta khó xử, Vân Thư hiền lành nghĩ vậy.
Tay Tạ Mẫn Hành cầm tờ báo rõ ràng cứng ngãc, không xem báo nỗi nữa, tim như muôn chạy sang bên khác, Vân Thư bên cạnh vừa trang điềm vừa không nói lời nào.
Phòng ngủ yên tĩnh lạ thường, một lúc lâu sau, Vân Thư đứng trước mặt Tạ Mẫn Hành nói: “Xong rôi, chúng ta đi thôi.”
Bầu không khí kỳ lạ kéo dài cho đến khi đến công ty.
Vân Thư xuống xe nói: ‘Hôm nay anh tan làm đừng đón em nữa, em về biệt thự Vân Đoan một chuyền.”
Tạ Mẫn Hành “ừm” một tiếng, rồi lái xe đi.
Tâm trạng tốt của Vân Thư là do một câu của quản lý Mao làm cho vui vẻ.
Quản lý Mao gọi Vân Thư và An Kỳ đến văn phòng nói với hai cô bằng chất giọng âm áp: “Nễ mặt hai cô là thực tập sinh, cho các cô cơ hội, phương án của các cô đã thông qua, nhưng cho các cô thời gian mười ngày, vượt quá thì không cân theo nữa.
Vân Thư và An Kỳ nhìn nhau, sau đó hai người họ kích động ôm nhau. Cả hai đêu nhảy dựng lên.
Quản lý Mao bị hai người họ lây nhiễm vui vẻ, ngón trỏ vuốt tóc vụn trước trán qua bên tai, nói: “Nghé không sợ hồ. Thời gian mười ngày bắt đâu tính từ hôm nay.”
Vân Thư kích động cầu xin: “Quản lý, tôi xin được ra ngoài.”
Quản lý Mao: “Đi đi. Đợi tin tốt của hai người.”
Tạ Mẫn Hành đón vị khách không muốn gặp mặt nhất ở trong văn phòng: Ống Tạ.
Vẻ mặt ông Tạ xanh mét ngồi ở ghế sô pha, nhìn Tạ Mẫn Hành chát ván: “Tin tức trên mạng có phải do con làm không?”
“Tin tức gì?” Tạ Mẫn Hành hỏi ngược lại.
Ông Tạ cắn răng: “Con đừng có giả vờ trước mặt ba.”
Ông Tạ tức giận, Tạ Mẫn Hành lại thản nhiên.
Cha con hai người họ chống đối nhau thì một tiếng chuông điện thoại vang.
lên, Tạ Mẫn Hành nhìn lấy, do dự một lúc mới bắt máy.
Anh vẫn chưa nói gì, Vân Thư đã kích động nói năng lộn xôn: “Ông xã, ha hạ ha ha, thông qua rồi, ha ha, chồng, SỐ liệu và phương án của em đều đã được thông qua, ha ha, anh mau cảm ơn Tần Ngũ thay em đi. Không được, em muôn mời Tân Ngũ ăn cơm. Ha ha.”