Tạ Mẫn Hành làm xong một cái, Vân Thư lập tức lấy ra, đưa lên mũi ngửi mùi thơm ngào ngạt.
“Chồng ơi, thơm quá.”
Người chồng này là đúng là bảo bối, đồ ăn do chính tay anh làm sao lại thơm ngon như vậy?
Vân Thư cầm thìa, ngồi, trên ghế sô pha, nhanh chóng. ăn hết từng miếng từng miệng một.
Tạ Mẫn Hành chưa bao giờ nghĩ mình giỏi nâu ăn, ở nước Nam, có lúc anh ở một mình trong căn hộ, anh thấy nấu ăn chỉ có một công dụng, đó là lắp đầy dạ dày của anh.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Vân Thư ăn, anh biết đồ ăn của mình có hương vị hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc, cái thứ hai đã xong, cái thứ ba cũng đã xong.
Vân Thư đi qua khen: “Chồng, ta nghề của anh lợi hại thật đây, em nghĩ một lát, anh chỉ có thể nâu cho mình em, bánh mì em không cho bọn họ ăn nữa, một mình em có thể ăn hết, anh yên tâm, em sẽ không lãng phí thức ăn đâu.”
Tạ Mẫn Hành biết trước hai cái này nướng vì cô nên lúc làm anh đã giảm bớt sô lượng.
Vân Thư ăn no nê: “Chồng, con trai bảo, em nói cho anh, nó ăn cũng rất vui.”
Sau khi ăn no, Vân Thư khen liên tục.
Nhà cũ vẫn không có ai gọi họ tới ăn tối, nên Vân Thư lười biêng nằm trên sô pha ngủ một giâc.
Là phụ nữ mang thai đúng là tốt, ăn no uông no đi ngủ, không có ai nói một câu.
Đi bộ còn được bề theo kiểu công chúa.
Vân Thư dự tính, hay là sinh đứa này ra, lại mang thai đứa nữa?
Vân Thư vui vẻ suy nghĩ.
Bên kia, trai thẳng cứng rắn Tạ Mẫn Thận dẫn Lâm Khinh Khinh lên núi, Lâm Khinh Khinh đã kiệt sức, nhưng Tạ Mẫn Thận vẫn còn đủ năng lượng, khi anh sắp tới nơi, quay đầu lại Lâm Khinh Khinh vẫn đang leo lên từ từ.
“Cô họ rùa à?” Tạ Mẫn Thận đi xuống vẫn trong tư thế quen thuộc, anh năm cánh tay Lâm Khinh Khinh, lôi cô ấy lên.
“Cô xem.”
Lậm Khinh Khinh vẫn còn thở hồn hến, nhưng đã bị kéo đi đâu đó, Tạ Mẫn Thận chỉ về phía xa cho cô ấy xem.
Lâm Khinh Khinh nhìn qua, trong mùa đông vạn vật đều tiêu điều, chỉ có nơi Tạ Mẫn Thận chỉ vào là xanh mướt.
Một mảng lớn cây cối xanh tươi với hoa cỏ: “Đây cũng là dì trồng sao?”
Nếu đúng, thì đúng là thần kỳ.
Tạ Mẫn Thận nói: “Không phải, nơi đó là tự nhiên.”
Anh ấy cũng tình cờ phát hiện ra khi đang chạy bộ, chỗ đó lúc nào cũng tươi tốt.
Lòng hiếu kỳ khiến anh ây nhìn sang, phát hiện xung quanh có ba ngọn núi bao bọc, bên trong là bốn cỗ máy điều nhiệt tự nhiên.
Bên cạnh còn có rất nhiều sông, tới mùa đông chỗ đó có nhiệt độ không đổi, mùa hè, chỗ đó có thể tránh nóng.
Lâm Khinh Khinh thở dài: “Tự nhiên đúng là tài như quỷ thần.”
Cô ấy thực sự muốn đi xem, nhưng Tạ Mẫn Thận đã xua tan tính tích SỨC của cô ấy.