“Bọn họ nhiều người, đánh không lại đâu.”
“Chờ.”
Một chữ này của Hạ Thiên Tường khiến Tô Nhược Hân ngẩn ra, không hiểu ý anh là gì.
Nhưng cô không có cơ hội để truy hỏi anh nữa rồi.
Ở đằng kia, Tăng Hiểu Khê vì vẫn luôn nói giúp cho cô mà bị tấn công, thấy bà ta bị đẩy ngã, vệ sĩ đi theo bà ta lập tức tiến lên bảo vệ: “Nếu tiến thêm bước nữa thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
“Giết người mà còn kiêu ngạo như vậy, đúng là không coi luật pháp ra gì, đường sống của người dân chúng ta đều bị đám người cao ngạo này chặn lại, không sống nổi nữa.”
“Không sống nổi nữa… Không coi luật pháp ra gì… Giết người đền mạng…”
Tiếng hét vang lên liên tiếp trong đám đông.
Ngay khi Tô Nhược Hân cho rằng hiện trường sắp mất kiểm soát thì cô thấy Tăng Hiểu Khê nhỏ giọng xoa dịu vệ sĩ của mình.
Nếu không thật sự có thể sẽ đánh nhau.
Mà nếu đánh nhau, cho dù vệ sĩ của Tăng Hiểu Khê và Hạ Thiên Tường đều đánh rất giỏi, nhưng khi họ đánh nhau còn phải bảo vệ cô và Tăng Hiểu Khê.
Tỷ lệ thắng nếu đánh nhau sẽ giảm đi rất nhiều.
Lúc này, cô không thể không khâm phục định lực của Tăng Hiểu Khê.
Tô Nhược Hân thật sự không ngờ Tăng Hiểu Khê trông có vẻ duyên dáng sang trọng lại có thể vì cô mà chịu nhục.
Nói không cảm động là giả.
Nhưng tình thế vẫn có bất lợi cho phe cô.
Bên tai toàn là những lời nói muốn xử lý cô.
Tô Nhược Hân nhắm mắt, sau đó lấy điện thoại ra, mở máy.
Vô số cuộc gọi nhỡ, rất nhiều, rất nhiều.
Thì ra cô không bị thế giới này lãng quên.
“Hạ Thiên Tường, để tôi đi với họ đi.”
“Không.”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!
“Tôi đã nhìn thấy Chúc Yên rồi, tôi có thể chứng minh mình trong sạch.”
“Không.”
“Sẽ xảy ra chuyện đấy.”
“Không đâu.”
Nhưng, Hạ Thiên Tường vừa nói xong chữ ‘không đâu’ thì đã xảy ra chuyện.
Chúc Cương tung một cú đấm vào Hạ Thiên Tường.
“Tránh ra.” Tô Nhược Hân thấy cú đấm ấy vung vào mặt Hạ Thiên Tường thì vội vàng muốn đẩy anh ra.
Chỉ là người đàn ông trước mặt vẫn đứng yên bất động như núi, bảo vệ cô phía sau, anh chỉ hơi nghiêng đầu tránh đi cú đấm của Chúc Cương.