Bởi vì bây giờ có thêm một báo cáo kế hoạch ‘hàng năm bị hủy bỏ trên tường.
Báo cáo kế hoạch hàng năm của Tạ Mẫn Hành cũng bị đưa lên, ở cùng chỗ với Vân Thư.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tạ đều hiểu rõ, Tạ Mẫn Hành đây là đủ trò chiều vợ.
Vận Thư nhìn hai bảng báo cáo lầm bảm: “Ông nội còn thích màu mè hơn cả mình.”
Trên mặt lại tràn ngập ngượng ngùng.
Tạ Mẫn Tây trêu chọc Vân Thư: “Đúng là, không biết khi nào em mới có thê gặp được người đẹp trai giống như anh cả, vừa tâm lý lại còn có tiền!”
Vân Thư lập tức phản bác: “Anh ấy không tâm lý, nêu thật sự tâm lý thì đã chẳng treo báo cáo ở đây.”
Tạ Mẫn Tây cố ý trêu chọc: “Sau này, nếu anh cả không vì chiều chị thì sẽ không bỏ qua thê diện.”
Ánh mắt Vân Thư chuyên sang hướng khác: “Đó là vì anh ây xứng đáng.”
Có điều, cô như mở cờ trong bụng: “Tạ Mẫn Hành còn có thể sao.
Tạ Mẫn Tây nhìn thấy Tạ Mẫn Hành ở phía sau, nhanh chóng nhỏ giọng rời đi.
Vân Thự không biết nên mở miệng hỏi: “Mẫn Tây, chữ chị với anh cả em ai đẹp hơn?
Tạ Mẫn Hành tiến lên từ phía sau lHg ôm lấy eo Vân Thư, hơi khom lưng, miệng nói vào tai Vân Thư: “Đương nhiên là chữ vợ đẹp hơn rồi.”
Vân Thư bị hơi nóng của Tạ Mẫn Hành phả vào làm lỗ tai ngứa ngáy.
Hơi co người, lập tức nhớ ra mình đang ở trong phòng khách, lại XOaAy người đây Tạ Mẫn Hành ra: “Đang ở nhà, đừng có ôm ôm ấp áp.”
Tạ Mẫn Hành không chịu buông tay ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, nói: “Ổm vợ mình thì có gì phải ngại?”
Vừa hay lại có người giúp việc đi qua, Vân Thư lập tức kéo Tạ Mẫn Hành đi về phía phòng ngủ.
Tạ Mẫn Tây cứ có lúc rảnh là ôm điện thoại, rõ ràng là nghiện điện thoại mà.
Trong nhà lập tức thừa ra Tạ Mẫn Thận, anh ấy tự nhận lấy bi thương mà chạy một vòng quanh nhà.
Cùng trong khoảng thời gian này, người thì rât vui mừng, người thì lại bi phẫn mà tra tấn lẫn nhau.
Cao Duy Duy ở ngay nhà mình, áo ngủ trên người lỏng lẻo, nhìn kỹ thân thê chỗ nào cũng có dấu hôn, Cao Duy Duy đi ra khỏi phòng ngủ lấy nước uông, phát hiện Bạch Phàm chưa hề rời đi.
“Sao anh còn chưa đi?” Cao Duy Duy rót cho mình một cốc nước.
Bạch Phàm cà lơ phất phơ: “Tôi ở đây cùng em nhiều ngày như vậy, bây giờ chán rồi thì muốn đuổi tôi đi sao?”
Cao Duy Duy cười giễu: “Không phải là do anh nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao?”
Bạch Phàm đầy người đè xuống bàn trà: “Là ai xin tha ở dưới thân tôi?”
Cao Duy Duy dùng sức buông chén trà nhìn Bạch Phàm xác nhận: “Là anh bỏ thuôc tôi.”
Bạch Phàm: “Thuốc chẳng phải do tôi bỏ, có điều đúng là em bị bỏ thuốc.”
Cao Duy Duy siết chặt tay hỏi: “Là ai?”
Là ai bỏ thuốc cô ta, làm cô ta thất thân, là ai phá hỏng cuộc tình của cô ta với Tạ Mẫn Hành.