Vân Thư tự nhủ: Mày đến để làm việc, không phải đến đề tận hưởng.
Vân Thư chỉ ngón tay vào một góc tương đối tối: “Chỗ kia đi.”
Quản lý Mao cũng nhìn ra Vân Thư chọn đại.
Tạ Mẫn Hành nhìn một lượt bố cục văn phòng rôi chỉ vào cửa sô nói: “Thêm một bàn ở đó đi.”
Vân Thư nhìn chỗ Tạ Mẫn Hành chỉ vào hoàn toàn không có bàn, hơn nữa nơi đó ánh sáng dồi dào, còn có ban n: rất lớn, vị trí tết và còn rộng rãi..
Vân Thư nhỏ giọng từ chói, Tạ Mẫn Hành đặt tay lên vai Vân Thư bảo cô an tâm. Trên vai là bàn tay âm áp, tầm mắt Vân Thư theo Tạ Mẫn Hành, nhìn anh cần thận sắp xếp tất cả mọi chuyện cho mình, trong lòng ngọt ngào như mật.
Quản lý Mao gọi trợ lý đến dặn dò thêm một bộ bàn ghê, máy tính… đều phải cao cấp.
Vân Thư làm xong thủ tục nhận chức, chỉ đợi bàn làm việc tới.
Cô ký tên, công ty đưa cho cô bản in và các giây tờ liên quan, còn có bảng hiệu, Tạ Mẫn Hành đưa tay nhận lây, nều đưa Vân Thư cảm thì cô cũng sẽ ném đi, chỉ bằng đề anh trực tiếp bảo quản.
Vân Thư thấy không còn chuyện gì, cầm đồng hè đeo tay của Tạ Mẫn Hành lên, hỏi Tạ Mân Hành: “Đã mười giờ rồi, anh không đến công ty sao?” . ngôn tình tổng tài
Tạ Mẫn Hành thuận miệng trả lời: “Hôm nay không có chuyện gì, tôi giúp em sắp xếp trước.”
Vân Thư gật gật đầu.
Vân Thư luôn cho rằng tính cách của mình vui vẻ, nhưng lân đầu tiên đi làm khiến cho cô khiếp sợ ngay cả dũng khí chào hỏi đông nghiệp tương lai cũng không có, luôn lui vềphía sau Tạ Mẫn Hành, thầm nghĩ trong lòng Tạ Mẫn Hành có khinh thường cô hay không?
Tạ Mẫn Hành không nghĩ nhiều như Vân Thư, anh nhìn thây Vân Thự ỷ lại mình, trong lòng vui vẻ hơn ai hết.
Mười phút sau, bàn làm việc được đưa đên, Tạ Mẫn Hành nhíu mày, quản lý Mao vừa nhìn sắc mặt Tạ Mẫn Hành, trong lòng thầm kêu: Không Ôn.
Tạ Mẫn Hành trực tiếp mở miệng: “Đây là bàn gì vậy?”
Vân Thư cảm thấy bàn này r rất được, ít nhất là tết hơn bàn của máy nhân viên khác, mà Tạ Mẫn Hành lại cảm thầy ấm ức cho Vân Thư.
Vân Thư giữ chặt Tạ Mẫn Hành, rồi nói với quản lý Mao: “Các người sắp xếp trước đi, hai chúng tôi đi ra ngoài một chút.”
Tạ Mẫn Hành bị Vân Thư kéo lên cầu thang, lúc không có người, Vân Thư cười ra tiêng trước.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Cười cái gì?”
Vân Thư: “Cười em. Em ôm đùi chông.”
Tạ Mẫn Hành vỗ vỗ bả vai Vân Thư, sửa sang lại áo sơ mi cho cô: “Nếu em không chấp nhận được thì về nhà.”
Vân Thư gật đầu, dáng vẻ thẹn thùng nói: “Chồng ơi, em muốn hôn anh.”
Tạ Mẫn Hành ngây ra: Cô gái ngốc này lúc này da mặt lại dày như vậy.