“Chồng không yêu em thì yêu ai. Rửa tay rội đi ngủ một chút, tan làm anh sẽ đến đón em.”
An Kỳ nhìn ở bên cạnh, không ngừng lắc đâu, đợi sau khi Tạ Mẫn Hành đi, An Kỳ mới dám nói: “Chậc chậc, Tiểu Thư cô phế rôi, Cô hoàn toàn bị chồng nuôi phế rồi.”
Vân Thư nghiêm túc gật đâu, hơn nữa còn nói: “Tôi cũng cảm thây vậy, bây giờ quân áo đưa đến tay com dâng đến miệng, ngay cả nút áo sơ mi của tôi cũng là chồng tôi gài cho.”
Thể hiện ân ái, An Kỳ không khỏi có xúc động đánh Vân từ Sau đó, đột nhiên vẻ mặt Vân Thư sâu muộn: “An Kỳ, cô nói xem tôi như vậy có phải không tốt lắm hay không?
Quá kiêu ngạo rôi?”
An Kỳ vỗ tay chúc mừng Vân Thư: “Chúc mừng, cuối cùng cũng nhận ra bản thân rõ ràng.”
Nhưng một giây sau Vân Thư lại nói: “Dù sao tôi cũng không thay đổi, nên cứ như vậy đi. Dù Sao chông tôi cũng muôn chiêu tôi.”
Trong lòng nhân viên bộ phận đối ngoại: …
Kiểu thể hiện ân ái này, trước giờ chưa từng có ai.
Từ sau khi Nara và Chu Tuân đi, Vân Thư và An Kỳ không còn nơi thỉnh kinh nữa, thành tích của bọn họ bình thường, không lên không xuống, vẫn bị kẹt ở giữa.
Lâm Khinh Khinh bước vào giới ca hát, Vân Thư buông lời hào phóng trong phòng làm việc: “Nếu Lâm Khinh Khinh vào được vòng thi thứ ba thì các người đừng tranh giành với tôi.
“Tiêu Thư, chưa từng thây ai như cô, còn chiếm danh ngạch bên trong.”
Người của bộ phận đôi ngoại trêu ghẹo Vân Thư.
Vân Thư vỗ vỗ tay nói: “Dù sao các người cũng không ký hợp đồng được.”
Cậu trai vừa rồi nói chuyện tò mò: “Sao cô lại chắc chắn như vậy? Bây giờ danh sách của Giang Tả rất vang dội đó.”
Vân Thư lắc đầu: “Ký hợp đồng với Giang Tả là đương nhiên, nhưng xem là ai ký hợp đồng mới được. Lâm Khinh Khinh sẽ chấp nhận ảnh thị Giang Tả.”
Rất nhiều người không hiểu: “Tiểu Thư, là vì cô là thiêu phu nhân nhà họ Tạ sao?”
Vân Thư không nói gì mà chỉ làm ra vẻ mờ ám.
Người bạn An Kỳ này vì gặp Lâm Khinh Khinh máy lần nên biết quan hệ của cô ấy và Vân Thư, cho nên lộ chút chân tướng: “Lâm Khinh Khinh và Vân Thư là bạn từ nhỏ, từ khi sinh ra hai người họ đã nằm chung nôi.
Tiểu Thư mang thai, Lâm Khinh Khinh còn đến đưa cơm. Hơn nữa cô ấy đi hát cũng là do Vân Thư lừa được.”
Khó trách.
“Tiểu Thư, may mà cô nói sớm, nếu, không tôi đã bắt đầu liên lạc với cô ấy rôi.
Vân Thư dùng sức võ An Kỳ một cái: “Cái gì mà tôi lừa cậu ấy chứ, đó là tôi tốt cho cậu ấy.”