Làm tổng giám đốc anh đã đủ mệt rồi, muôn về nhà ở bên vợ con mà ngày ngày còn phải làm việc đến tận khuya.
Nếu để anh làm chủ tịch, Tạ Mẫn Hành nghĩ: “Vẫn nên đề Trường Tố tốt nghiệp xong rồi vào công ty làm đi.”
Tới lúc đó anh phải bóc lột Tạ Trường Tố mới được.
Gọi bằng một cái tên thật hay: Rèn luyện.
Đứa bé tội nghiệp, còn chưa biết nói đã bị ba sắp xếp xong rôi.
“Đợi con và Tiểu Thư sinh đứa nữa, rôi để. ba về nhà chăm sóc đứa bé.”
Tạ Mẫn Hành kéo theo người ba già của mình.
Quả nhiên ông Tạ vừa nghe, đôi mắt đã sáng lên: “Hai đứa định bao giờ sinh?”
“Sớm nhát là năm năm sau.”
Ông Tạ bực mình: “Năm năm sau, ba con đã ngoài sáu mươi, còn bê được không?”
“Ông nội già như vậy, chẳng phải vẫn bê được à.”
Tạ Mẫn Hành đuổi ba ra khỏi văn phòng rồi bắt đầu vùi mình vào công việc, hôm nay anh phải giải quyết công việc trong thời gian ngắn nhất, tan làm trước một tiếng rưỡi, về nhà đón con, sau đó đến đón Vân Thư đi học vê.
Thằng bé tỉnh dậy đúng lúc thấy Tạ Mân Hành về nhà.
Bàn tay nho nhỏ của cậu bé dụi vào mũi, năm trong lòng Tạ Mẫn Hành, đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm: “Đúng là Tiểu Thư phiền bản hồi nhỏ.”
Đôi mắt giống Vân Thư đến kinh ngạc.
“Đi thôi, ba đưa con đi đón mẹ tan HOG Bà Tạ ‘đóng gói ‘ thằng bé lại, rồi Tạ Mẫn Hành bề cậu bé đến đón Vân Thư.
TH phòng học, tiết học cuối cùng trong ngày. cũng kết thúc, Vân Thư vươn vai: “Mệt chết mắt.: Vừa tan học, giọng nói quen thuộc với Vân Thư truyền đến từ bên ngoài: “A,aaa.
“Khinh Khinh, sao nghe giống giọng con tớ vậy?” Vân Thư thò đâu ra ngoài cửa sô nhìn.
Tạ Mẫn Hành đang ôm thằng bé đứng ở cửa lớp mỉm cười nhìn cô.
Vân Thư mặc kệ giáo viên chưa đi, đã chạy ra ngoài ôm lấy thằng bé: “Tiêu Tài Thân, bảo bồi, con tới rồi.” . Googl𝖾 tra𝓷g 𝓷àу, đọc 𝓷gaу khô𝓷g q𝘶ả𝓷g cáo # Tr𝖴m tr𝘶уệ𝓷.V𝓷 #
Thằng bé lại béo hơn, trông khoảng mười ba cân ưỡi, dù ‘chưa được một trăm ngày tuổi.
Mọi người trong lớp tò mò nhìn ra ngoài cửa số.
Miệng thằng bé đầy bong bóng.
Vân Thư lại hôn liên tiếp.
Lâm Khinh Khinh thu dọn cặp sách của cô ây và Vân Thư, rời đi cùng họ.
Tạ Mẫn Hành cầm lây cặp sách của Vân Thư rất tự nhiên.
Lâm Khinh Khinh võ tay: “Nào, đề dì Khinh Khinh bề bé.”
Thằng bé chảy nước bọt, đòi “hôn”
khuôn mặt của Vân Thư.
“Thằng bé này, chỉ thân với ba mẹ thôi.” Lâm Khinh Khinh nói lời tạm biệt với Vân Thư và Tạ Mẫn Hành.
Cô ấy còn có việc phải làm, để cả nhà ba người đi chơi đi.