Giờ phút này, Tạ Mẫn Hành không còn vui vẻ, tò mò người đàn ông khác như vậy sao?
“Anh nói đi.” Vân Thư thúc giục Tạ Mẫn Hành trả lời câu hỏi của cô.
Tạ Mẫn Hành: “Tò mò em ấy như vậy sao?”
Vân Thư gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Tạ Mẫn Hành lập tức đen mặt: “Từng làm quân y. Còn muốn biết gì nữa không?”
Vân Thư nhìn thấy bên cạnh Tạ Mẫn Hành tản ra khí đen, khiến cô không dám hỏi nữa: “Hết TÔi chồng, tôi chỉ tÒ mò, không phải thấy hứng thú.”
Sắc mặt Tạ Mẫn Hành không chuyển biến tốt đẹp, anh hỏi: “Cô sợ máu sao?”
Vân Thư đang muốn mở miệng trả lời, đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại gật gật đâu: “Sợ máu.
Tạ Mẫn Hành cởi thắt lưng áo ngủ của mình ra, kề sát hỏi: “Chỉ vì thấy ngực tôi sao?”
“Chậc, không phải.”
Vận Thư trực tiếp lắc đầu: “Do tôi ung nhiều thuốc bỗ nên mới chảy máu cam, anh đừng tự luyến.”
Trọng lúc nói chuyện, cô đã nhắm tịt mắt lại. Kiên quyêt không được nhìn lồng ngực Tạ Mẫn Hành nữa, nêu không lại chảy máu cam thì sẽ rất xấu hồ.
Vừa dứt lời, Tạ Mẫn Hành chậm rãi nhích thân trên đè lên ngọn núi lớn, khiến Vân Thư hô hấp cân phải dùng đến sức, hai tay không đây được, ngoài miệng bắt đâu chửi bới: “Tạ Mãn Hành, anh mập quá, nặng. quá, anh đi ra. Anh đè tôi thở hệt nôi rôi.
Mập sao?
Dáng người Tạ Mẫn Hành có thê dùng từ hoàn mỹ đến cực hạn đề hình dung, nhưng trong miệng cô gái này lại biên thành mập? Người mâu cũng không được tiêu chuẩn như anh đó, có biệt không hả.
Vốn anh vẫn có thể dùng cánh tay chống thân thể của mình, nhưng hiện tại trọng lượng toàn thân anh đều ở trên người Vân Thư.
Vân Thư bị đè đến ngột thở, lúc đang nghỉ ngờ cuộc đời, thì Tạ Mẫn Hành đã chồng cánh tay lên, giảm bót trọng lượng cho mình.
Vân Thư thở hôn, hến mở miệng: *“Ngột chết tôi rồi.
Tạ Mẫn Hành lại thu hồi cánh tay, cả người đáp lên người Vân Thư, Vân Thư khiếp sợ lại kêu một tiếng.
Tạ Mẫn Hành cao lớn, lúc cúi đầu nhìn Vân Thư, môi đã đáp trên trán cô.
Tạ Mẫn Hành lúng túng, nhanh chóng buông khỏi người Vân Thư, đi vào phòng tắm, lúc đi ra, Vân Thư đã quân chăn nhắm mắt ngủ say ở trên sô pha, quấn đến cả người đều toát mồ hôi, nhưng vẫn muôn quấn.
Tạ Mẫn Hành kéo chăn ra thay cô, rồi tự lên giường ngủ, ban đêm, Tạ Mẫn Hành vẫn chưa ngủ, anh đứng dậy đi lấy nước uống, đi ngang qua sô pha, trực tiếp đặt ly lên bàn trà, ôm lấy “nhộng tằm” trên sô pha đặt một bên, khóe miệng nở nụ cười xâu xa.
Ngày hôm sau, Vân Thư tỉnh lại, ánh mát mơ màng, con ngươi như mã não đen nhìn lồng ngực trước mặt, hàng lông mi dài khẽ động, cô muốn xuông giường, lại đánh thức Tạ Mẫn Hành.
Nhớ tới đêm hôm qua, cảnh tượng xấu hồ hiện rõ trước mắt, rõ ràng là cô chưa ngủ, sao tỉnh dậy lại thây mình trên giường chứ?