Mười dặm cổ thành giám sát chặt chẽ như vậy, sao anh ta vào được?
Có lẽ Bạch Phàm đã ngồi khoảng thời gian dài, lúc đứng dậy anh ta thây hơi chóng mặt: “Duy Duy, tại sao điện thoại của em lại tắt?”
“Tôi sợ nhận được điện thoại từ người nào đó thầy bán loạn.” Cao Duy Ty lấy chìa khóa nhà ra, nói: “Vào đ Nếu đã tới tận cửa, vẫn nên uống ly nước. Cao Duy Duy nghĩ vậy.
Vừa vào cửa, Bạch Phàm đã ôm lấy Cao Duy Duy từ sau lưng, khom người vùi mặt vào cỗ Cao Duy Duy: “Duy Duy, anh rất yêu em.”
Cao Duy Duy cảm động, nhưng ngoài miệng vận nói: “Có rât nhiêu người yêu tôi.”
Bạch Phàm sợ Cao Duy Duy sẽ rời đi, nêu cô ấy biết sự thật, Bạch Phàm sẽ hoàn toàn xong đời.
Lần đầu tiên anh ta yêu một cô gái, kết quả lại bắt đầu một cách sai trái như vậy.
Hôm nay Mộng Kỳ đã hẹn gặp anh ta.
Cuộc trò chuyện của họ khiến Bạch Phàm hiểu ra một số chuyện…
Mộng Kỳ không nói một câu nào là thật.
Trong lòng Bạch Phàm, điều anh ta sợ nhát là anh tạ đã hiểu lầm, mà anh ta đã thực sự hiểu lầm, mọi chuyện cũng đã rõ.
“Bạch Phàm, anh buông ra. ” Cao Duy Duy cảm thấy mình hôm nay rất kỳ lạ.
Bạch Phàm từ từ buông tay ra, Cao Duy Duy hắt tay anh ta ra: “Anh phát bệnh điên gì thê? Anh bị sao đấy?”
Bạch Phàm thấy ánh mắt của Cao Duy Duy, anh ta lại dùng sức kéo Cao Duy Duy vào lòng, hôn lên đôi môi mà anh ta đã mong nhớ ngày đêm.
Cao Duy Duy cảm thấy hôm nay Bạch Phàm không bình thường.
Hai tay cô ấy bị Bạch Phàm giữ chặt, ghìm sau lưng, miệng cô ấy bị chiếc lưỡi của Bạch Phàm lấp đầy.
Cao Duy Duy xấu hỗ giẫm lên chân Bạch Phàng nhân lúc anh ta không chú ý, lập tức hất anh ta ngã ra ghế sô pha.
Cao Duy Duy lùi lại một bước: “Có vẻ như lớp võ thuật bỗ sung của tổng giám đốc Tần không. chỉ có thê đánh nhau, còn có thê ngăn ngừa sói háo Si Tần Ngũ không biết, nếu biết nhất định sẽ lâng lâng tới tận trời.
“Hoặc là ăn nói tử tế, hoặc là mau cút khỏi đây.”
Hình tượng mạnh mẽ của Cao Duy Duy ngày càng nỗi bật.
Bạch Phàm ngồi dậy từ trên ghế sô pha: “Tôi tới thăm em.”
Cao Duy Duy đứng ở cửa chỉ vào bên ngoài, nói: “Cửa ở đây, đi đi không IICT Bạch Phàm: “Duy Duy, tôi không còn nơi nào đề ở nữa.
Anh ta đã bán căn nhà của mình, hôm nay sau khi gặp Mộng Kỳ, anh ta đã bán rồi.
Cao Duy Duy: Vậy tới tìm cô ấy là có ý gì?
Bạch Phàm: “Bây giờ tôi là người không có nhà đề về.”
Cao Duy Duy: “Ký túc xá của trường anh đâu?”
“Em cũng biết tình hình của tôi, tôi không thê ở ký túc xá của trường nữa.”
“Khách sạn bên ngoài.”
Bạch Phàm: “Sẽ lộ thân phận.”