Tạ Mẫn Hành trực tiếp dẫn cô về, cảnh cáo một lượt, mới yên tâm.
Kết quả chưa được máy ngày yên ồn, cô lại chuẩn bị đi lừa mẹ mở nhà hàng?
“Tiểu Thư, đợi viên thịt rơi xuống đất, em muốn mở nhà hàng, muốn mở khách sạn anh đều cho em mở. Giờ anh lo cho cơ thê của em, nghe lời anh, ngoan.” Tạ Mẫn Hành dỗ dành dành.
Vân Thư lắc đầu: “Vậy trong thời gian nghỉ sinh con em phải làm gì? Chăm hoa với mẹ? Không muôn, em không muốn ngày nào cũng đi, lẽ nào còn giúp mẹ chọn vợ cho Mẫn Thận?
Càng không được, em nhìn sắp phát giá” rội.
Tạ Mẫn Hành: “Ngoan, giờ không mở vội. Nếu em chán có thê đến công ty với anh.”
Vân Thư càng không đồng ý, Tạ Mẫn Hành không ở bên, cô còn có thể âm thầm thỏa mãn cơn thèm, chỉ cận có Tạ Mẫn Hành ở bên cạnh, nồi lầu của cô vĩnh viên không có vị.
Ăn BBQ chỉ được ngửi mùi.
“Anh không đồng ý.” Tạ Mẫn Hành kiên quyết giữ nguyên thái độ.
Vân Thư làm nũng, ngồi vào lòng Tạ Mẫn Hành, nâng mặt anh, moah: “Chồng, người ta yêu anh.”
“Ngoan, anh cũng yêu em, nhưng anh không đông ý.”
“Chồng, ôm em.” Vân Thư vươn tay vòng qua cô Tạ Mẫn Hành, ngồi lên đùi anh giống như ôm một đứa trẻ: “Em thề em chỉ lừa mẹ thôi, em sẽ không nhúng tay vào chuyện cụ thể.”
Anh thuận tiện vén tóc xoã trên trán cô, xoa đỉnh đầu của cô: “Ngoan, không cân.”
Làm nũng không có tác dụng?
Vân Thư trực tiếp cắn Tạ Mẫn Hành.
Dù anh có đồng ý hay không, mẹ đồng ý là được.
Bà Tạ dễ lừa, vừa nghe Vân Thư nhắc tới, đã liền tục từ chối: “Trình độ nâu ăn của mẹ không cao, không thể mở quán.”
Nhưng Vân Thư dỗ ngon ngọt: “Mẹ, mẹ đừng thiếu tự tin như vậy, mẹ nấu ăn không ngon, vậy đống mỡ trên người con từ đâu tới?”
“Mẫn Hành cho con ăn.”
Sao nghe như cho lợn ăn thế?
Vân Thư: “Là Mẫn Hành nuôi, nhưng mẹ, Mẫn Hành được ai sinh ra? Tài nghệ nâu ăn được thừa hưởng từ aI?”
Sau đó, Vân Thư ném một quả bom: “Mẹ, mẹ mau mở cửa hàng, phụ nữ phải có sự nghiệp của riêng mình mới có thê sông tự tại hơn, cả đòi không bao giờ khuất phục trước đàn ông, chúng ta phải mạnh mẽ.
Hơn nữa, nếu giờ mẹ mở quán, đợi cháu trai mẹ ra đời, nhà hàng của chúng ta sẽ đi đúng hướng, đợi cháu đi học, nhà hàng của chúng ta sẽ nỗi tiếng toàn thành phố A, cháu trai mẹ sẽ tự hào vê mẹ tới mức nào đây.”
Vân Thư tiếp tục, bà Tạ giơ tay ngăn cản, trong lòng dao động nhưng hiện thực lại không cho phép bà ây dao động: “Mẹ muôn chăm sóc con 24/7, hơn nữa vẫn chưa tìm được vợ cho Mẫn Thận.”
Vân Thư: “Mẹ, mẹ vào giới ăn uống, còn sợ Mẫn Thận không có vợ sao?
Hơn nữa con không cần mẹ chăm Sóc.”
Bà Tạ nhất định không đồng ý.