Vân Thư: “Mẹ, con cũng chẳng biết làm sao cả.”
Tạ phu nhân: “Mẹ cũng từnó là con dầu bước được đến ngày hôm nay.
Mẹ biết con đang nghĩ gì. Tiểu Thư, khi kết hôn với một người nào đó, con sẽ có ba gia đình, một là gia đình ba mẹ con, một là gia đình chông của con, còn lại là gia đình nhỏ của con và Mãn Hành, trong lòng các bậc cha mẹ, con cái sẽ luôn là niêm yêu thương của họ, không có cái gì gọi là người ngoài, nhà chông cũng. chính là gia đình của con, những người thân không có quan hệ họ hàng với con, mà tương lai cuộc đời con cùng với người con sẽ đi cùng suốt cả đời này là Tạ Mẫn Hành, chỗng của con.”
Nước mắt Vân Thư trào ra, cô thực sự chỉ muốn có một mái âm với ba mẹ mình. Nhớ ba mẹ rồi, Vân Thư ôm mặt không cho Tạ phu nhân thấy dáng vẻ mình khóc.
Tạ phu nhân đưa tay vuốt tóc Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành bước ra từ trong lán hoa, Tạ phu nhân liệc Tạ Mẫn Hành rôi nhìn Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành gật đầu với Tạ phu nhân, Vân Thư che mặt khóc, Tạ phu nhân đi ra khỏi lán hoa.
Tạ Mẫn Hành và Vân Thư là người duy nhất trong lán hoa.
Tạ Mẫn Hành bước đến trước mặt Vân Thư, đưa tay nắm lấy tay Vân Thư.
Đội mắt Vân Thư đỏ ửng, nhìn Tạ Mẫn Hành… Ở? Sao không phải là mẹ?
Vân Thư quay người nhìn xung quanh, mẹ đâu rôi?
Tạ Mẫn Hành dìu cô đứng ngay ngắn nói: “Mẹ đi rồi.”
Vân Thư không màng đến Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành dùng sức kéo Vân Thư vào lòng mình, Vân Thư vùng vẫy không thoát ra được.
Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, tôi sai rồi, xin lỗi em.
Từ khi Vân Thư bước vào cửa, cả đời Tạ Mẫn Hành chưa từng biết xin lỗi ngày nào nay đã nói ra chữ xin lỗi.
Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, em có biết em có một sức cuôn hút mãnh liệt không, tôi tràn đầy năng lượng khi nhìn thấy em, sức lực mỗi ngày của em dường như chẳng bao giờ cạn kiệt, môi một, giây. bên cạnh em không có chuyện bất ngờ nào là không xảy ra. Sáng nay tôi dậy có ý đồ trêu đùa em. Đó là lỗi của tôi, em có thể tha thứ cho tôi không?”
Giọng điệu Tạ Mẫn Hành khẩn cầu, mây ngày nay như muốn treo cổ anh ây, nhưng hiện tại trong lòng đã mêm nhũn. Nhưng cũng không thê bỏ qua chuyện này.
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Vân Thư: “Buông em ra, đừng ôm em.”
Tạ Mẫn Hành: “Hả?”
Vân Thư: “Trong vườn hoa nóng quá.
Em toát cả mồ hôi hột rồi.”
Tạ Mẫn Hành vẫn tiếp tục ôm lấy: “Tôi không chê.”
Vân Thư bực tức nói: “Là do mồ hôi không ở trên người anh.”
Tạ Mẫn Hành muốn nói gì đó nhưng nói không được.