Mục lục
Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng văn phòng lại vui mừng lên: “Hiệu trưởng Vận đã trở lại, mau ngồi đi.” Nara dẫn đầu trêu chọc Vân Thư.

Bị mọi người nói thành thói quen, Vân Thư cũng vui vẻ chấp nhận danh hiệu “hiệu trưởng Vân”, “Hây, các người đừng nói nữa, tôi vừa mới nghĩ. ra rất nhiêu cách mở màn với An Kỳ ở phòng nghĩ, nhưng một cái cũng.

không có tác dụng, sao các người lại không nễ mặt nhừ vậy chứ.”

Người trong văn phòng đâu quản nhiêu như vậy, nhân viên cũng chỉ có mười mây người, quen thuộc lẫn nhau, cần mở đầu gì chứ, dồi trá.

“Xem như là cô về rồi, sau này cô tự lau bàn ghế đi.”

Nói đến điều này, Vân Thư hỏi: “Mây người là ai yêu tôi như vậy, không có tôi mỗi ngày đều lau bàn ghê giúp tôi, nói ra đề tôi cảm ơn nào.

Chu Tuấn cũng vui vẻ vì Vân Thư quay lại: “Còn có thể là ai, cô gái ngốc An Kỳ đó luôn lau bản giúp cô, sau đó do bàn của cô quá lớn, ghế quá nặng, nên chúng tôi đều lau giúp cô, nói đi, cảm ơn bọn tôi thế nào.

“Các người thật là khiến tôi cảm động, cảm ơn như thế nào phải ‹ đề tôi suy nghĩ thật kỹ.” Vân Thư trở về, người của bộ phận ngoại giao đều đông đủ.

Bạn hợp tác của An Kỳ đã trở lại, bọn họ bắt đầu tiếp tục đào bới nhân tài, Nara và Chu Tuần còn có hai bạn hợp tác, công ty chuẩn bị để bón người họ chuyên hình sang hậu trường phim truyền hình.

Vân Thư lại bắt đầu xem ảnh của anh trai chị gái xinh đẹp mỗi ngày, về đến nhà Vân Thư ôm mặt Tạ Mẫn Hành nói: “Ông xã, anh nói em dễ dàng sao? Mỗi ngày đi làm về nhìn thây gương mặt này của anh, em còn đi tÌm nam nghệ sĩ ký hợp đồng như thế nào được nữa.” Đẹp trai hơn chồng cô thì không có. Mà xấu xí hơn chồng cô thì chướng mắt.

Tóm lại là Vân Thư khó, khó như lên trời xanh.

Chu Yên và Vân Thư chính thức gặp nhau ở trên phim trường, khi đó, Chu Yên xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt. Còn Vân Thư thì đi kiểm tra cá lọt lưới.

“Vân Thư, xin chào.” Chu Yên chủ động chào hỏi Vân Thư.

Nhìn thầy ân nhân, Vận Thư khách sáo duỗi tay ra nắm lấy: “Cô là cô Chu Yên?”

Chu Yên gật đầu: “Biết tôi sao?”

Vân Thư gật đầu: “Cô đã giúp tôi, sau đó tôi đã xem thông tin của cô trên mạng. Cảm ơn cô Chu Yên, trước giờ đều muốn đích thân đến thăm cô lại lo lắng liên quan đến sự riêng từ của nghệ sĩ mây người nên bỏ cuộc.”

Chu Yên vừa ý mà cười: “Cô thật sự quá đáng yêu, không cân cảm ơn tôi đâu. Tôi không làm gì cả, sao Vân Thư lại xuất hiện ở chỗ này?”

“À, tôi tới tìm một đồng nghiệp, thuận tiện làm chút việc riêng.”

Chu Yên chỉ vào quán cà phê cách đó không xa phía trước, nơi chuyên dành cho mây nghệ sĩ nghỉ chân: “Vào uông cà phê đi? Tôi rât thích cô đó.”

Vân Thư đắn đo nhìn phương hướng quán cà phê, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi thôi.”

Đối mặt với ân nhân, uống chén trà còn từ chối thì Vân Thư làm không được.

“Tôi có thể gọi cô là Tiểu Thư không?”

Chu Yên khách sáo hỏi, mặt mày của cô ta đều đang cười, xem ra là thật sự thích mình, nên Vân Thư mỉm cười gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK