Người có ba lo lắng, đặc biệt là những người bật tỉnh. Vân Thư bị nhịn tiêu đánh thức, ngồi dậy nhìn: “AI Mẹ ơi.”
“Tỉnh rồi?”
Vân Thư yêu ớt gật đâu rôi lao vào nhà vệ sinh như một cơn gió. Khi bước ra, trên người cô mặc thêm một chiêc váy ngủ. “Anh, sao anh lại ở đây?”
“Điện thoại đã sạc đầy, về nhà với anh.”
Vân Thư ngủ sâu một giấc, não trở lại bình thường, cô không muốn về, bây giờ mà về nên đối mặt với Tạ Mẫn Hành và bà Tạ như thế nào? Cô ngủ với con trai người ta rồi.
“Còn không quay về?” Tạ Mẫn Hành nheo mắt lại, đên gân Vân Thư một cách nguy hiêm.
Vân Thư bò ra: “Không về, ở nhà em vẫn ồn.”
Tạ Mẫn Hành cầm áo gió trên ghế sô pha, khoác lên người Vân Thư, không đợi Vân Thư phản ứng, trực tiếp bé cô xuống lầu lên xe.
“Này, anh làm gì vậy?” Vân Thư đá chân loạng xoạng trong vòng tay Tạ Mẫn Hành: “Tạ Mẫn Hành, anh làm gì vậy, bỏ em xuông. Anh buông ra.”
Trong mắt Tạ Mân Hành, cú đá của Vân Thư là hành động quậy phá của đứa trẻ, anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, ân người lên xe: “Đói bụng chưa?”
“Em không đói, em muốn về nhà.”
“Anh đưa em về nhà.” Tạ Mẫn Hành VÔ cùng bá đạo trong ánh nắng mặt trời chỏi lọi. Vân Thử nhìn một lúc.
Tạ Mẫn Hành khóa cửa biệt thự Vân Đoan, lái xe trở lại nhà họ Tạ.
Vân Thư ủ rũ SUỐT đường đi, phót lờ sự bá đạo vô lý của Tạ Mẫn Hành.
URA đang xây dựng lại con đường, con đường op ẹp, Vân Thư “ủ rũ”
được nửa chừng, lại mo màng chìm vào giấc ngủ. Khi Tạ Mẫn Hành lái xe ra khỏi con đường không bằng phẳng, anh nhận thấy Vẫn Thư đã ngủ thiếp đi.
Vân Thư vẫn đang g ngủ thoải mái, Tạ Mẫn Hành đã bề cô trở lại phòng ngủ, lặng lẽ nhìn vết thương trên cô Vân Thư, xác nhận không sao, Tạ Mẫn Hành mới yên tâm.
Vân Thư chìm vào giấc ngủ không biết bao lâu, Tạ Mẫn Hành bước ra khỏi phòng làm việc, đánh thức cô bằng cách chọt vào má cô: “Tiểu Thư, dậy Š¡ Anh đưa em đi ăn tối.”
Lúc Vân Thư còn đang thoải mái ngủ, Tạ Mẫn Hành đã ôm cô trở về phòng, lặng lẽ nhìn vết thương trên cô Vân Thư không sao, Tạ Mân Hành mới yên tâm: “Tiêu Thư, dậy đi. Anh sẽ dân em đi ăn.”
Vân Thư chui vào sâu trong chăn: “Không đói.”
“Ăn cơm xong lại trở về ngủ, hôm nay dẫn em đi ăn nhà hàng chỗ mẹ học có được không?”
Vân Thư muốn đi nhưng cảng buồn ngủ hon, cô không dậy nồi: “Cho em một tiếng. Em rất bưếni ngủ, mắt cũng không mở ra được, cả người em không có sức lực, hay là anh mang về giúp em đi.”
Tạ Mẫn Hành đến phòng thay đồ rộng rãi, lấy mây bộ quân áo ra khỏi tủ.
quân áo của Vân Thư, tự mặc quần áo cho Vân Thư.
Vân Thư buộc phải đồng ý: “Được rồi, em sẽ đi, em tự mặc được. Anh ra ngoài trước đi.”