“Chồng, nói ra thì dài dòng lắm, buổi tối em sẽ nói cho anh biết, đúng rồi, buổi tối em không vệ nhà em nữa, buổi chiều em sẽ trực tiếp bắt taxi đến nơi khác. Buổi tối em sẽ nói với anh, chồng, bye bye chồng, chụt chụt!”
Tạ Mẫn Hành lại bị người ta cúp điện thoại trước.
Quan hệ quỷ dị sáng sớm, sau một cuộc điện thoại, hai người họ đều bỏ lại phía sau. Trong lòng Tạ Mẫn Hành ấm áp như được ánh mặt trời chiếu vào sau khi nghe Vân Thư nói, nhìn cái gì cũng thuận mắt hơn, bao gồm cả người ba trước mặt này.
“Ông Tạ, không ngại mượn miệng của ba nói cho người phụ nữ của ba biết, bảo cô ta hãy sông yên lặng, đừng làm trò, ví dụ như chuyện lần này của Cao Duy Duy, nếu con còn thây cô ta thông qua các phương tiện truyện thông lớn hoặc là gia đình con nhìn thây tin tức của cô ta, thì con sẽ phơi bày tất cả mọi thứ của cô ta dưới ánh mặt trời, Lần này con chỉ làm ngang đây, nêu ba đã sai người xóa hết thì con cũng không cãi nhau với ba nữa, nêu có lân sau thì không chỉ bại lộ ảnh mà còn có video đó, Ông Tạ, hôm nay tâm trạng con tốt nên chuyện gì cũng dễ nói, cửa ở đó, đi thong thả.”
Ông Tạ: “Vừa nãy là điện thoại của ai vậy? Của Cao Duy Duy sao? Con không sợ Tiểu Ti để ý à?”
Tạ Mẫn Hành: “Ba có thể rời đi chưa?”
Ông Tạ lại giận dữ: “Tạ Mẫn Hành, ba mới là chủ tịch đó.”
Tạ Mẫn Hành kiêu ngạo cười ngược lại: “Có thể chủ tịch Tạ đã quên cô phần của con cao hơn ba.”
Ông Tạ bị con trai chọc tức sắp chết, những lần này lại không phản bác được.
Chu Yên nhìn thây bài báo về mình lúc mười hai giờ đêm trong căn hộ cao tầng nào đó, còn có ảnh HD, trong bài viết không thoát được hai chữ “người tình” và “bao nuôi”.
Cô ta lưu ảnh chụp và bài viết, cũng là trong nháy mắt, bài báo này biến mât hoàn toàn, Chu Yên kiêu ngạo, trong lòng ông ấy có mình, nếu không sẽ không ra tay nhanh như vậy.
Mặt khác cô ta cũng nhận được cảnh cáo, Cao Duy Duy Ìà bạn gái cũ của Tạ Mẫn Hành, bảo cô ta đừng động đến Cao Duy Duy: “Ha ha, bạn gái cũ, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.”
Bài báo của Cao Duy Duy được xóa rất nhanh, lại là sáng sớm mới đăng, việc này không đủ để gây ra bao nhiêu chân động, cũng không giải quyết được gì. Mà trong lòng của cô ta lại rất hận Tạ Mẫn Hành.
Vân Thư và An Kỳ tìm đến căn hộ của Cao Duy Dụy, nhìn thấy phóng viên vân còn ngôi đợi.
An Kỳ giữ chặt Vân Thư: “Đã bao lâu rồi? Sao vẫn còn ngồi đợi vậy? Cao Duy Duy chưa từng xuất hiện sao?
Có khi nào không có ở đây không?”
Vân Thư nhìn vào bản vẽ căn hộ của Cao Duy Duy trong điện thoại di động, biết được căn hộ của Cao Duy Duy là kiểu nhà trệ chứ không phải là căn hộ thông tầng từ chủ nhà đầu tư.
Vân Thư cũng không biết Cao Duy Duy còn ở đây hay không: “Nếu như không có ở đây ngay từ đầu đã không có ở đây, nều không nhất định sẽ ở đây.”
An Kỳ nhìn tư thế hỏi: “Chỉ với tư thế này, sao chúng ta có thể gặp được Cao Duy Duy?”
Trước cửa nhà Cao Duy Duy vây quanh ít nhất mười ba phóng viên, ở đâu cũng có, câu thang cũng có.
Một phóng viên nam khác nói: “Chắc chắn cô ây đang ở đó, chúng ta cứ chờ đi, tôi không tin cô ây sẽ không ra ngoài.”
An Kỳ rối rắm nhìn Vân Thư, con ngươi Vân Thư vừa chuyền, đã lôi kéo An Kỳ rời đi.