Sau bữa ăn, thăng bé ngã vào lòng ba mình, Vân Thư dẫn Lâm Khinh Khinh và Tạ Mân Tây đên sân sau ngửi hương hoa, ngôi trên xích đu.
“Khoan đã, có phải Tạ Mẫn Thận đã làm điêu gì có lỗi với cậu không?”
Vân Thư hỏi.
Tạ Mẫn Tây cũng nghĩ như Vân Thư: “Chị Khinh Khinh, có phải anh trai ngủ với chị rồi không?”
Lâm Khinh Khinh đỏ mặt: “Này, hai người nghĩ gì thê?”
Đâu với đâu vậy.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Vân Thư thật Sự sợ chính cô đây Lâm Khinh Khinh vào hồ lửa.
Đột nhiên Vân Thư nhớ ra: “Khinh Khinh, chuyện cậu kết hôn, quản lý của cậu đã biết chưa?”
Chậc… cô ấy quên đề cập đến.
Tạ Mẫn Tây hỏi: “Anh Giang Quý có biệt không?”
“Toang rồi!”
“Toang rồi!”
Hai người vừa trở thành chị em dâu đông thời nói.
Hai người họ đã quên mắt Giang Quý.
Có phải bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn không?
Duyệt Lai Hoa Niên.
Giang Quý mặc quần áo bình thường, nhìn hai cô gái giỏi làm người khác tức giận ngôi trước mặt mình.
“Giỏi lắm.” Giang Quý cười gượng gạo.
Vân Thư và Lâm Khinh Khinh vẫn luôn cúi đâu.
Thái độ của hại người họ khi thừa nhận lôi lâm rất quan trọng.
“Giỏi lắm, giỏi lắm.” Giang Quý lại nói.
Lâm Khinh Khinh đây Vân Thư bằng khuỷu tay, ra hiệu: “Cậu nói đi.”
Vân Thư thu tay lại: “Không.”
Giang Quý: “Hai người các em giỏi lãm.”
Bọn họ có thể làm gì được đây?
Cúi đầu nhận sai.
“Anh Giang Quý, bọn em sai rồi.” Là Lâm Khinh Khinh kêt hôn, vì vậy cô ây sẽ ra mặt.
Giang Quý cười nói: “Hai em không sai.”
Vân Thư: “Sai rồi, sai rồi.”
Giang Quý nhảy dựng lên với một tiêng “bụp”, anh ây cô gắng chịu đựng, rôi không kìm được mà nồi cơn thịnh nộ.
“Sai? Các em đã lấy giấy chứng nhận kêt hôn rồi, giờ mới tới nhận sai? Sao hai em không sinh con hãng nói cho anh?” Giang Quý tức chết, lúc đầu anh ây đã cảnh cáo Lâm Khinh Khinh không được gả cho lão hai nhà họ Tạ.
Lúc đó cô ấy nói như thế nào? Mới bạo lâu, đã lây cả giây chứng nhận kết hôn.
Anh ấy vì muốn ngăn người đàn ông lạ mặt theo đuôi Khinh Khinh, còn lắp camera trước cửa nhà cô ây.