Một bữa cơm, chỉ có Lâm Phổ là ăn vui vẻ nhất.
Lâm Phổ kéo Lâm Khinh Khinh: “Về nhà với ba hay đi với Mẫn Thận?”
“Đồ của mẹ tôi đâu?”
Sắc mặt Lâm Phổ và Lưu Thị lập tức trở nên cứng ngắc: “Ở nhà, mai đưa cho con.”
“Hàn Khải Tử.” Tạ Mẫn Thận gọi.
Trợ lý xuất hiện vào thời điểm quan trọng: “Mời thị trưởng Tạ dặn dò.”
Tạ Mẫn Thận: “Tới nhà họ Lâm lấy tát cả đồ đạc của Khinh Khinh đi, bao gôm cả đồ đạc của mẹ Khinh Khinh.
Tôi không muốn lại nghe thấy “di vật hay ‘quần áo’ đột nhiền xuật hiện rôi bảo Khinh Khinh về nhà lấy, nếu như không làm xong, sau này đừng tới nữa.
“Vâng.”
Trên mặt Lâm Phổ lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Không cần, đồ cũng không nhiêu.”
Hàn Khải Tử: “Ông Lâm, đi thôi.”
Lâm Khinh Khinh được Tạ Mẫn Thận khoác vai suốt quãng đường đi, cho tới lúc ra xe.
Tạ Mẫn Thận lái xe, anh ấy định đưa Lâm Khinh Khinh về nhà.
Nhưng Lâm Khinh Khinh lại nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Tạ Mẫn Thận đạp phanh.
Lâm Khinh Khinh hơi sửng sốt.
Cô ấy thấy Tạ Mẫn Thận nhìn chằm điãm’ Cô ây: “Ngoại: trừ cảm ơn, xin lỗi, thị trưởng Tạ, cô còn biết nói câu nào khác không?”
Lâm Khinh Khinh yếu ớt giữ dây an toàn: “Tôi xin lỗi.”
Nói xong, cô ấy cũng sững người.
Cô ấy nói thế chẳng phải tự tìm cái chết sao.
Tạ Mẫn Thận kéo đầu cô Ấy, nghiêng về phía anh ây, hôn lên cái miệng chỉ biết chọc giận người khác lại còn không nghe lời của cô ấy.
Đôi mắt của Lâm Khinh Khinh mở to VÌ sỐc.
Nụ hôn của Tạ Mẫn Thận ngày càng sâu.
Lâm Khinh Khinh cảm thấy hơi thở của mình không được đều đặn, cô ấy sắp chết ngạt.
Tạ Mẫn Thận buông ra, hỏi: “Tôi tên là gì?”
“Tạ Tạ, Tạ, Tạ Mẫn Thận.” Hàm răng của Lâm Khinh Khinh khẽ run.
Tạ Mẫn Thận rất khó chịu, anh áy là tên khôn ghê tởm sao?
Trông anh ấy rất đáng sợ à?
Tại sao Lâm Khinh Khinh luôn sợ anh ây?
Nụ hôn đầu tiên của Lâm Khinh Khinh đã mất rôi.
Cô ấy bắt lực khóc lên, dám giận nhưng không dám nói.
Tạ Mẫn Thận không kiên nhẫn, lúc nói chuyện cũng hơi cứng ngắc: “Cô khóc cái gì?”
Lâm Khinh Khinh không nói gì, cộ ấy không ngừng lấy tay lau nước mắt trên mặt.
Tạ Mẫn Thận nắm tay cô ấy, ra lệnh: “Nói.”